Profile Visitor Map - Click to view visits

Nhớ Chiếc Áo Dài Xưa

(Tặng khách hành hương về nguồn)

Yêu em từ kiếp nào
Gặp em chừng lâu lắm
Nét tha thướt ấp ủ làn hơi ấm
Tà áo bay in đậm dấu thời gian
Gà gáy trưa, thôn cũ nắng tràn
Áo chẹt vá quàng - Giọng ầu ơ của mẹ
Gió thoảng lướt, nhịp võng trưa đưa nhẹ
Thế giới huyền mơ chợt ghé miên man
“Trầu lên nửa nọc trầu vàng
Thương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng”

Những mùa xuân tiếp nối những mùa xuân
Bước thơ ấu ngập ngừng hoa với mộng
Nẽo trước thênh thang – Dòng thời gian trải rộng
Cụm đất nghèo vắng bóng những niềm vui
Cuống rún lìa xa, tấc dạ bùi ngùi
Chiếc áo vá quàng, cuộc đời đen như đất
Cô thôn nữ mãi lũ lam đời chật vật
Tre sau nhà cao ngất đứng mỏi mòn
Đời xuôi mau - Người mất, áo chẳng còn
Bùn nước đọng, gót chân son là dĩ vãng

Tim rộn rã, muốn tâm tình trút cạn
Có người tìm cô bạn Gia Long
Cô gái trường áo tím ngày xưa
Trong nắng ấm má hồng
Giờ tóc dệt màu bông
Mà tà áo vẫn bình bồng trong tâm tưởng


Đã biết yêu mà hồn còn rất ngượng
Chiều hoài hương – Chân lạc hướng đất người
Nửa tháng cháo chợ cơm hàng –
Ròng rã đếm mưa rơi
Tay úp mặt – Ôm mảnh đời lưu lạc
Núi Ngự mờ sương – Dòng Hương trong vắt
Cầu Trường Tiền xa lắc sáu vại dài
Khói sóng hoàng hôn – Lòng chợt ấm chiều nay
E ấp nón bài thơ, thướt tha tà áo dài Đồng Khánh
Gót viễn xứ, chiều Cố Đô lành lạnh
Dạ nhuốm vui, khóe mắt rịn giọt sương
Gác trọ nghèo lóng gà gáy tha hương
Bóng nhòa nhạt hắt lên tường cô độc

Cuộc chinh chiến lê chuỗi ngày thảm khốc
Tình vù bay, cắt ngang dọc bạn, thù
Giữa trưa hè sụp bóng tối âm u
Lá lả tả dù ngày thu chưa tới
Trời đất rộng bom cày đạn xới
Màu áo xưa bay vội đỉnh mây mù
Cấy đông ken đêm lạnh hoang vu
Nơm nớp sợ trận đổ dù, phục kích
Cô gái quê cầm lồng đèn, ôm tập sách
Lớp i tờ - Trường dừng vách lá chằm
Tai ngóng nghe đạn pháo réo gầm
Miệng lẳm nhẳm thì thầm bài mới học
Gọn trang phục, gọn chân tay đầu tóc
Có mơ gì cái hình vóc thướt tha
Bọc lụa nhung ngũ sắc của Hằng Nga
Chiếc áo dài là tinh hoa nét đẹp

Đã hết rồi hận thù và sắt thép
Nới rộng tay làm mà vẫn hẹp miếng ăn
Đời đương cần lưng thớt bắp tay săn
Thiên hạ nghĩ: “Đẹp đâu bằng có ích”
Quần chặm vá, mảnh áo thô nặng trịch
Dép kéo lê la thanh lịch đời người
Chóng qua rồi cái thập kỷ bảy tám mươi
Vũng nông hẹp, ta khóc cười lặn hụp
Xó bếp vắng, con chó già ẩn núp
Chường mặt ra sợ bị chụp, bị vồ
Cài chặt then, sợ ruồi muỗi bay vô
Gặm nhắm mãi khúc xương khô meo mốc
Cô giáo trẻ bước vào lớp học
Bận quần tây, áo cộc hở mông đùi
Chiếc áo dài ơi! Ta tiếc mãi khôn nguôi
Sống giữa đám mù đui nghệ thuật
Kẻ hiểu biết lặng câm – Mà nỗi lòng u uất
Người ngu si theo lốc trốt cuốn đi
Dạ, dạ, vâng lòng chẳng nghĩ suy
Dạ non nớt biết gì là nét đẹp

Óc hủ lậu, được một thời cũng đẹp
Bay xa rồi cảnh mắt khép tay che
Mở toang hoác cửa ra – Gió lộng tư bề
Bốn biển năm châu - Lối đi về muôn nẽo
Đã mười năm theo chân người lẻo đẻo
Nay rực rỡ hào quang thần diệu giống Tiên Rồng
Thổ Cẩm muôn màu, gấm Thái Tuấn, lụa Hà Đông
Đưa lên đỉnh chiếc áo dài của giống dòng Lạc Việt

Hải Chu 08-03-2002


Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

7E- Cung Cầm Quê Cũ




7E- CUNG CẦM QUÊ CŨ

Chim nương cửa ổ bồi hồi,
Giá đông e ấp núi đồi lùi xa .
Cỏ non trải mái thướt tha,
Khẳng khiu cành nhánh, cội già rộ bông.
Ngươn tiêu, trăng ngọc xiên song,
Trời mây xao xuyến, người lòng lâng lâng.
-“Huỳnh hôn vừa rạng bóng ngân,
Tay đờn nách rượu thưởng Xuân đôi mình,
Gò mai gần Bảo Chơn Đình,
Cạnh Trung Tân quán rộng thinh đất trời”
Nàng rằng: “Bao độ lá rơi
Hoa phù dung nở vẫn đời tha hương
Sầu tư hồn bướm vấn vương
Thương cây nhớ cội, giọt tương khôn cầm
Hoa đơm cành tuyết đêm rầm,
Gợi tình quê, luống tủi thầm lâu nay”.
Chàng rằng: “Cung kiếm luôn tay,
Thạnh Hòa xưa, há riêng ai vọng về .
Binh reo lửa nổi tư bề,
Ngày đi hẳn biết, ngày về e không.
Mấy năm ruột rối bòng bong
Vuông tre bờ trúc não lòng người ơi .
Nước non réo gọi bên trời,
Nằm chưa ấm chiếu, chơn dời đi xa .
Lục bình bốn biển là nhà,
Trọ nhờ một tối cũng là quê hương
Mất còn gởi mạng chiến trường,
Lòng quì vẫn hướng thái dương một vừng
Cắn đôi hạt muối đã từng,
Quăng chài canh muộn, băng bưng nắng nồng.
Quê nàng nương náu mấy đông,
Cánh chim bạt gió, gởi lòng cho ai.
Vẫn hồ đầm, vẫn đồi mai
Về đây mộng mị canh dài mông lung.
Đôi nơi chung mối cảm thông,
Cõi Nam mòn mỏi mắt mong phương Đoài .
Sang năm hứa tháng ngày nầy,
Giong thuyền Long Ẩn, ngắm mây Mai Đình”.
Gương Nga len cội lỏi cành,
Sợi mây mảnh dẻ giăng mành che ngang
Sương mơ lặng ngọn cỏ lan,
Lối qua in ngấn đá vàng long lanh.
Chàng rằng: “Nhơn kiệt địa linh,
Lòng người điên đảo, trị bình đổi thay .
Đau thương dậy khắp cõi ngoài,
Cỏ hôi chẳng bén đồi mai quê nhà .
Đồn rằng xưa có ông già,
Hạo Nhiên là hiệu, yên hà rong chơi .
Phanh thây lũ sói ăn người,
Chuyển xoay máy tạo bứng dời non xanh
Sự đâu chua ớt cay chanh,
Nước non Ba Thục phút đành tro bay .
Chôn danh vùi dấu chốn này,
Nhà tranh một mái tháng ngày tiêu dao
Thanh gươm ngang dọc thuở nào,
Bẻ đêm mưa lạnh- mặc dầu thời gian
Một đời trải mật phơi gan,
Tấm lòng son, núm đất vàng phôi pha .
Đó đây mây nổi trăng tà
Văn chương cốt cách, kiểng hoa tinh thần.
Thong dong biển Sở rừng Tần,
Đền thiêng in gói, non thần đề thơ .
Tìm nguồn gởi mộng khơi mơ,
Chiều lên bước mỏi quán bờ Giác nhai
Tự mời chén tỉnh chén say,
Lửa xao bấc lụn, lạc loài gió xiên.
Chập chờn bóng hắt ảo huyền,
Song thưa phất lạnh, giấc liền chiêm bao
Nữ lang hé cửa cúi chào,
-“Mối duyên kỳ ngộ dễ đâu tương phùng.
Thuyền quyên mến mộ anh hùng,
Ly tao lựa vận họa cùng tri âm”.

Xinh xinh mắt phụng mày tằm,
Hương xông áo lụa, tuyết dầm gương nga
Xiêm y tha thướt gấm là,
Hài vàng gót ngọc, lược ngà tóc mây .
Hỏi rằng: “Quê chắc gần đây
Đầu đuôi chưa rõ dạ này sao yên”.
Đáp rằng: “Sẳn có cơ duyên,
Xui người lạc bước non tiên đêm này,
Ta là thần nữ bạch mai,
Làu làu vóc ngọc giữa ngàt giá đông,
Thương người khí tiết một lòng,
Nghèo không để gợn bụi hồng mấy khi .
Bèo mây hợp bến phải thì,
Chuyện trò - Chẳng đọ so gì thơ văn”.
Ngẩn người ra lão thưa rằng
-“Mây đưa chở khẳm thuyền trăng dặm dài .
Ban lời chỉ dạy một vài,
Họa nguôi ngoai nỗi ai hoài bấy lâu”.
Búp măng tay điểm nhiệm mầu,
Bút thần thoăn thoắt tám câu năm vần
Ngây nhìn thư pháp tần ngần,
Tài hoa điêu luyện người trần dễ so .
Hương trầm thoang thoảng khói lò
Hoa tiên sương đẫm thập thò chồi mai .
Ý rằng: “Con tạo sắp bày,
Nhỏ không trong, lớn không ngoài khuông thiêng.
Trăm năm bia miệng còn truyền,
Bạo tàn đâu dễ cướp quyền hóa công,
Dầu ai vẽ rắn thêu rồng,
Giùi trong túi vải khó mong giấu đầu
Vẫn vơ chuyện cũ đâu đâu,
Giận hờn giảm thọ, buồn rầu thiệt thân.
Tồn tâm, tịnh khí, dưỡng thần
Sống tự nhiên, kéo tuổi xuân mãi dài .
Trời cao thẳm, hạc vờn mây,
Tinh khôi bong trắng đóa mai trong ngần”.
-“Linh căn chắc đã có phần,
Duyên mai mới được tiên nhân giải bày,
Vưng lời, lãnh ý từ rày,
Coi đời như giấc mộng dài đêm đông.
Lành thay ! Vạn pháp giai không
Dẹp tham đắm,giải thoát gông lụy phiền
Kiếp trần vô sự là tiên,
Thơ nhàn gió gởi, rượu nghiêng trăng tàn
Khen chê, mặc tiếng thế gian,
Như người khách lạ hỏi đàng rồi qua”.
Trà đàm vị hãy đậm đà,
Tiên nương vội tạ, bóng hoa khuất mành.
Gót sen thấp thoáng đoản đình,
Nuối trông theo, muốn lưu tình phút giây .
Chập chờn bướm mộng lầu Tây,
Tỉnh thôi lại nhớ, tiếc hoài giấc xuân.
Rạng ra dò hỏi thôn lân,
Rằng:”Cô Phong Đãnh cũng gần đó thôi .
Tụ ngưng linh khí đất trời,
Sương giăng tháng tháng, mây chơi ngày ngày .
Núi vòi vọi, ngọn xanh cây
Có bông huỳnh điểm tố mai khác thường.
Nhụy vàng cánh bạc dịu hương,
Tâm tình cốt cách tiên nương khác gì .
Ươm cành chiết nhánh đem đi,
Che cơn mưa lớn, đậy khi nắng chiều .
Dày công vun bón nưng niu,
Cò bay ngựa chạy, mỹ miều sắc hoa .
Thời gian xô cỗi mai già
Hạc mây bầu bạn, trăng ngà thân quen.
Giữa đồng cỏ nội hoa hèn,
Quên nghèo vui đạo, bon chen mặc đời”.
Nàng rằng: “Thế chuyển tình dời,
Tiết ngay lóng trúc, tuyệt vời thanh cao .
Vẫy vùng để tiếng anh hào,
Quê mùa rẫy bái sạch làu gương trong”.
Ngượng ngùng bấm nhẹ tay chồng
Màu hoa đào ửng má hồng bóng xiên,
Ấp e má lún đồng tiền,
Phu dung hé nhụy càng duyên đậm đà .
-“Đầu mùa nặng ngọn mưa sa,
Tan mây còn đọng ruột hoa vị nồng”.
Chàng rằng: “Nề nếp gia phong,
Hương sen giữ đức, vóc tong làm thân.
Sống làm tướng, chết làm thần,
Hiến mình cho nước, chẳng cần lợi danh
Yên làm ruộng, động làm binh
Loan ly vào trận, thời bình treo cung.
Hạo Nhiên là đứng anh hung,
Bẻ gươm treo ấn, rừng tùng tìm tiên
Lòng không, vượt biển lá thuyền,
Vành trăng tĩnh mịch, soi nghiêng Lăng già .
Mớm truyền hoài bảo con ta,
Tổ Quân là chữ, hiệu là Xung Hư”.

Khoảng không sâu lắng tâm tư,
Lưa thưa nhấp nháy sao lừ đừ xa .
Nàng rằng: “Phủi nợ can qua,
Gặp nhau đây, cứ tưởng là chiêm bao
Sắn bìm nương bóng tùng cao,
Đêm thanh chuốc chút rượu hầu phu quân”.
Chàng rằng: “Phơi phới lòng xuân,
Đồi xưa, cội cũ gặp tuần đương hoa .
Qua vùng đất lạnh máu pha,
Rởn chơn kinh khiếp còn ta với mình
Quê nhà đổi dạng thay hình,
Đồi mai lại thoảng hương tình ấu thơ .
Hèn lâu bặt tắt đường tơ,
Cung cầm quê cũ đương chờ tay tiên”.
Liếc tình rõ khéo vè duyên,
Bày điều khách sáo để phiền cho ai.
Ruộng nương canh cửi rảnh tay,
Nghề riêng soạn sẳn một vài cung thương
“Mai Khâu Nguyệt Lộ” nên chương
Bồi hồi ôn lại quảng đường bôn ba,
Rổ may kim chỉ về nhà,
Ấm tình cỏ mọn nở hoa bao ngày .
Vì chàng nắn phím so dây,
Bù nhung đấp nhớ chuỗi ngày Sâm Thương”.
Rao đờn, lá cỏ nặng sương,
Sóng vương vất khói, mặt gương nguyệt lồng.
Len nhành, thắm nhị từng bông.
Mát tươi cánh trắng mơ mòng hương bay.
Thờ ơ rượu bốc men cay,
Liễu say dã dượi sàn đài Cô Tô
Tiếc mà chi lắm xương khô,
Phấn hương đập đổ cơ đồ Ngô Vương.
Cảm thương phận mỏng má hường,
Rọ dìm sông nước Tiền Đường kiếp hoa .
Phù dung sánh bước Hằng Nga,
Cá trầm đáy vực, nhạn sa lưng đèo .
Phím ngà tay lượn ngón leo,
Hắt hiu hơi lạnh lướt vèo cành mai .
Rồi như phương chuyển hướng xoay,
Ngựa bon đua gió, ruổi ngoài đồng hoang.
Bể tan nát đá vụn vàng,
Mưa sa gió táp cung đàn ai hay .
Thưa rằng: “Cổ bản khúc nầy,
Nhịp vui nào khác tiếng chày đêm quê”.
Tơ xe ải nhạn khó về,
Nắng chan rát mắt, lòng đê mê sầu .
Ngó quanh còn có ai đâu
Đá trơ cát phỏng, héo xàu cỏ hoa
Ai thương giùm cội thung già
Tình phai cung Hán, oán pha đất Hồ .
Nhị tàn, bướm rũ bơ vơ,
Nhớ thương dài tới bao giờ mới tan.
Nghe dường giọng khóc lời than,
Ngày nương song quạnh, đêm tàn bóng đơn.
Canh he, quốc lẻ nuốt hờn,
Trời Ngô Quận, giấc chập chờn thê lương.
Lệ hoen mành trúc bến Tương
Sóng xô vùi tiếng đoạn trường canh thâu .
Tay len lén vém rèm châu,
Liễu chen biên biếc mút đầu đê xanh.
Ngựa hồng mỏi vó công khanh
Trễ tràng yên lạc, vắng tanh bóng người .
Nẻo xa mặt biển chơn trời,
Mưa đêm, ai có nhớ lời nước non!
Trăm năm lỡ cuộc vuông tròn,
Ai đi để kẻ ở mòn con ngươi
Được thua dở cuộc khóc cười,
Niềm hoài hương vẫn cứ khơi lệ hồng.
Cõi Nam viễn khách não lòng
Lọt tai muốn khóc –nhưng không, chỉ sầu
Rồi êm ả, gió thoảng xao,
Sông dài trải lụa lẫn màu mây khơi .
Âm ba bực đổi cung dời,
Hào quang lan tỏa bóng người chinh phu .
Quê nhà bỏ hận xóa thù,
Sương giăng vùng biển mây mù vụt bay .
Nghiên khô mực mới lại mài,
Giở trang sách nát, quên ngày dọc ngang.
Gương hồ vỡ ánh trăng tan,
Bẻ đôi kiếm liệng, sóng vàng lan xa .
Nước trong, giếng cũ pha trà
Non nhành lúa sớm, thơm hoa sim ngàn.
Tiếng tơ trầm ấm cài đan,
Quyện cơn gió lượn mơn man theo dòng.
Thoát đâu trải rộng bình bồng
Vút lên rực bóng ráng hồng non cao
Ném đi mảnh ấn phong hầu
Rẽ mây, hạc nhẹ cánh vào Thiên Thai .
Phím loan cảm nguyệt ngà say,
Thiếp đi, chợt tỉnh, nhỏ vài dư âm.
Khen rằng: “Điêu luyện ca cầm,
Văn Quân tấu Bạch đầu ngâm dám bì .
Nghe đờn tiếc gã Chung Kỳ
Gởi vàng chọn mặt quản gì xa xôi .
Cớ sao mọc nhánh đâm chồi,
Tách khuôn nhạc cũ, xa rời điệu xưa ?”.
Trình rằng: “Hết nắng rồi mưa,
Nhạc thay đổi sắc có thừa ngàn năm.
Lại thêm thiên lý tòng tâm,
Ứng vào phách điệu sắt cầm nào sai.
Đạo trời từ một chẳng hai,
Đi về, vận chuyển, vãng lai khôn cùng.
Hóa sanh, sanh hóa điệp trùng,
Chi li phức tạp theo dòng thời gian.
Rồi từ cảnh sắc đa đoan,
Kiếm nguồn tìm cội qui hoàn ban sơ .
Quanh co, vạn nẻo muôn bờ,
Ra vô chẳng lạc cậy nhờ Chơn Tâm
Rộng suy nhạc luật ngũ âm,
Lìa tâm nhập cảnh, hướng tâm quay đầu .
Biến ra cõi thế muôn màu
Trở vào giữ gốc nhiệm mầu cơ nguyên.
Hành tàng xuất xử còn truyền,
Tùy thời theo thế, kinh quyền làm hai .
Phép khuôn trước trót sắp bày
Hòa chung nhịp sống phải thay dạng hình.
Trời đày người cõi bất bình
Buộc ràng lục dục thất tình đâu đâu .
Tóc xanh phút hóa trắng đầu,
Có gì mãi mãi bền lâu với đời .
Theo nguồn chia mạch hướng khơi,
Qua Tây về Bắc đâu rời biển Đông”.
Chàng rằng: “Được cởi tấm lòng,
Trước sau đã thấu, ngoài trong đã tường.
Ngôi cao mở đạo đế vương,
Sửa mình rèn nết, dựa nương dân tình.
Ví như hôn ám bất minh,
Hôi tanh sắt máu, luật hình gớm ghê,
Bỏ nguồn, bỏ gốc u mê,
Dân đen ruồng bỏ, dựa kề ách tai .
Tinh thông nghệ thuật cầm đài
Từ căn cơ vững, tình ngoài phát sanh.
Ngu si theo ngọn chọn cành
Lãng quên chẩn mực, âm thanh xô bồ
Khư khư phép vụng khuôn thô,
Điệu đờn chai cứng, tiếng khô như sành”.
Chìa vôi vội báo tan canh,
Chim rừng thức sớm chuyền nhành râm ran.
Ngủ đường nội cỏ mơ màng,
Sông hây hẩy gió, sóng tan nửa vời .
Dặm về, cây đổ bóng rơi,
La đà lá thấp, rã rời tàn nghiêng
Hồi chuông cảnh tỉnh nghiệp duyên,
Ngân nga điểm giọt diệu huyền lưng mây .
Vườn thơm hương bưởi ngất say,
Nhịp lơi kẻo kẹt, gió day tre già,
Cúc vàng tứ quí còn hoa
Đơm chen lá lục, nhạt nhòa sương chan.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét