Profile Visitor Map - Click to view visits

Nhớ Chiếc Áo Dài Xưa

(Tặng khách hành hương về nguồn)

Yêu em từ kiếp nào
Gặp em chừng lâu lắm
Nét tha thướt ấp ủ làn hơi ấm
Tà áo bay in đậm dấu thời gian
Gà gáy trưa, thôn cũ nắng tràn
Áo chẹt vá quàng - Giọng ầu ơ của mẹ
Gió thoảng lướt, nhịp võng trưa đưa nhẹ
Thế giới huyền mơ chợt ghé miên man
“Trầu lên nửa nọc trầu vàng
Thương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng”

Những mùa xuân tiếp nối những mùa xuân
Bước thơ ấu ngập ngừng hoa với mộng
Nẽo trước thênh thang – Dòng thời gian trải rộng
Cụm đất nghèo vắng bóng những niềm vui
Cuống rún lìa xa, tấc dạ bùi ngùi
Chiếc áo vá quàng, cuộc đời đen như đất
Cô thôn nữ mãi lũ lam đời chật vật
Tre sau nhà cao ngất đứng mỏi mòn
Đời xuôi mau - Người mất, áo chẳng còn
Bùn nước đọng, gót chân son là dĩ vãng

Tim rộn rã, muốn tâm tình trút cạn
Có người tìm cô bạn Gia Long
Cô gái trường áo tím ngày xưa
Trong nắng ấm má hồng
Giờ tóc dệt màu bông
Mà tà áo vẫn bình bồng trong tâm tưởng


Đã biết yêu mà hồn còn rất ngượng
Chiều hoài hương – Chân lạc hướng đất người
Nửa tháng cháo chợ cơm hàng –
Ròng rã đếm mưa rơi
Tay úp mặt – Ôm mảnh đời lưu lạc
Núi Ngự mờ sương – Dòng Hương trong vắt
Cầu Trường Tiền xa lắc sáu vại dài
Khói sóng hoàng hôn – Lòng chợt ấm chiều nay
E ấp nón bài thơ, thướt tha tà áo dài Đồng Khánh
Gót viễn xứ, chiều Cố Đô lành lạnh
Dạ nhuốm vui, khóe mắt rịn giọt sương
Gác trọ nghèo lóng gà gáy tha hương
Bóng nhòa nhạt hắt lên tường cô độc

Cuộc chinh chiến lê chuỗi ngày thảm khốc
Tình vù bay, cắt ngang dọc bạn, thù
Giữa trưa hè sụp bóng tối âm u
Lá lả tả dù ngày thu chưa tới
Trời đất rộng bom cày đạn xới
Màu áo xưa bay vội đỉnh mây mù
Cấy đông ken đêm lạnh hoang vu
Nơm nớp sợ trận đổ dù, phục kích
Cô gái quê cầm lồng đèn, ôm tập sách
Lớp i tờ - Trường dừng vách lá chằm
Tai ngóng nghe đạn pháo réo gầm
Miệng lẳm nhẳm thì thầm bài mới học
Gọn trang phục, gọn chân tay đầu tóc
Có mơ gì cái hình vóc thướt tha
Bọc lụa nhung ngũ sắc của Hằng Nga
Chiếc áo dài là tinh hoa nét đẹp

Đã hết rồi hận thù và sắt thép
Nới rộng tay làm mà vẫn hẹp miếng ăn
Đời đương cần lưng thớt bắp tay săn
Thiên hạ nghĩ: “Đẹp đâu bằng có ích”
Quần chặm vá, mảnh áo thô nặng trịch
Dép kéo lê la thanh lịch đời người
Chóng qua rồi cái thập kỷ bảy tám mươi
Vũng nông hẹp, ta khóc cười lặn hụp
Xó bếp vắng, con chó già ẩn núp
Chường mặt ra sợ bị chụp, bị vồ
Cài chặt then, sợ ruồi muỗi bay vô
Gặm nhắm mãi khúc xương khô meo mốc
Cô giáo trẻ bước vào lớp học
Bận quần tây, áo cộc hở mông đùi
Chiếc áo dài ơi! Ta tiếc mãi khôn nguôi
Sống giữa đám mù đui nghệ thuật
Kẻ hiểu biết lặng câm – Mà nỗi lòng u uất
Người ngu si theo lốc trốt cuốn đi
Dạ, dạ, vâng lòng chẳng nghĩ suy
Dạ non nớt biết gì là nét đẹp

Óc hủ lậu, được một thời cũng đẹp
Bay xa rồi cảnh mắt khép tay che
Mở toang hoác cửa ra – Gió lộng tư bề
Bốn biển năm châu - Lối đi về muôn nẽo
Đã mười năm theo chân người lẻo đẻo
Nay rực rỡ hào quang thần diệu giống Tiên Rồng
Thổ Cẩm muôn màu, gấm Thái Tuấn, lụa Hà Đông
Đưa lên đỉnh chiếc áo dài của giống dòng Lạc Việt

Hải Chu 08-03-2002


Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

2B- Trở Lại Huỳnh Sa

2B- TRỞ LẠI HUỲNH SA

Nâu sòng mùi bén sắn khoai
Ngày đi thắm thoát đã ngoài ba trăng
Gió đưa liễu yếu mai oằn
Ngổn ngang núi chận, trắng ngần mây đi
Hồn nương bến mộng phân kỳ
Nơi chôn nhau rún, biết gì thân sương
Thái hàng, mưa ám ngăn đường
Mồi da bạc tóc muôn ngàn thương mong
Huỳnh Sa nắng héo cội thung
Bơ vơ sương bụi, lạnh lung khói hương
Dọc ngang cung kiếm mười phương
Trường văn trận bút đâu nhường cho ai
Bó tay khom gối đi đày
Gà què ăn quẩn cối xay lần quần
Sư già lầm lũi một thân
Non xa tầm thuốc trót gần tuần qua
Đìu hiu lẻ bóng vào ra
Vọng đều mõ sớm ngân nga chuông chiều
Dưng hoa cúng trái chắt chiu
Công phu thí thực mọi điều thay sư
Song thưa hắt ánh nguyệt mờ
Mài nghiên mực cũ, giở tờ sách xưa
Giấc hồ - Khép cánh bụi mưa
Hương thoang thoảng nụ, gió lờ lững qua
Trầm thơm khói tỏa la đà
Nến soi chữ nghĩa nở hoa thánh hiền
Ngát mùi lan cúc sân hiên
Nhành giao ngọn lợp nghiêng nghiêng gương lồng
Khẳng khiu thân thẳng cội tong
Lá dầu lửa hạ mưa đông xanh rì
Nhớ từ mẫu đọc kinh thi
Thấy trong linh cảm sự chi khác thường
Khêu đèn soi rạng quyển vàng
Có gì cồm cộm gò làn giấy trơ
Phong thơ nét mực chữ mờ
Rành rành nét bút còn lưa đây rồi
Cố ngăn mà lệ cứ rơi
Mơ hình tưởng dáng nghe lời di ngôn
Hoa tiên gởi tấm lòng son
Mây che bóng hạc tiếng còn thoảng lâu

Thơ rằng:

Thiên Bảo, năm thứ …..
Giác Hải hiền huynh nhã giám

Từ độ:

Anh em cầm tay chia biệt
Bạn bè nuối mắt phân kỳ
Liễu rũ đôi bờ, ai đi phương nấy
Mây giăng muôn lối, kẻ ngóng chốn nầy
Uống cạn mấy bầu rượu cúc, luyến lưu mây
ngự đảnh Huỳnh Mai - Nhấp ngon đôi chén
trà lan, ngậm ngùi trăng mờ dòng Xích Bích

Không hẹn mà nên cuộc tao phùng, dủng đỉnh
Gành Nam chèo quế - Sẳn duyên thì có ngày hội
ngộ, thung thăng bãi Bắc thuyền lan
Ráng ửng chiều hôm – Khói mờ cây sớm
Lời khí tiết in hằn nét bút – Nghĩa kim lan ghi đậm
tấc son
Lần tay bấm đốt, lòng lại nhủ lòng
Tính tháng đếm ngày, mặt chưa tạn mặt
Kỷ niệm quẩn quanh gan tấc
Mộng hồn vương vấn canh gà

Nhớ xưa:

Chừa vá trái đào – Mài nghiên viện sách
Lòng non dại ước cá ròng đổi dạng, cửa Võ
Nên công - Tuổi thơ ngây đè sóng gió giong
buồm trường văn khởi nghiệp
Biển thẳm muôn trùng nào phỉ chí, kình nạc
Giương vi - Trời cao ngàn trượng chửa thỏa
Lòng, hạc hồng sải cánh
Chung bóng tập tành – Châu đầu rèn luyện

Khi lớn lên:

Ven mây bắn nhạn trả nợ hiếu trung
Biên ải trừ hung, giúp dân no ấm

Thế rồi:

Vật đổi trời Nam – Sao dời cung Bắc

Nay hiền huynh:

Biết lẽ hợp tan – Rõ tuồng suy thạnh
Gót ẩn sĩ không vấy màu bụi bẩn, nước khe
Rau núi tám tiết thong dong – Lòng cao tăng
Nào hoen sắc bùn nhơ, chuông sớm kinh chiều
Tư mùa thanh thản
Giếng trong vằng vặc trăng đầy
Trúc biết làu làu lóng thẳng

Còn tiểu đệ:

Bày tỏ khúc nôi thẹn mặt
Phân trần nguồn cội ngại lời
Chẳng phải đắm mê danh lợi mà lặn hụp
Vũng hẹp vinh hoa – Không gì tham luyến
đảnh chung mà vui đùa ao nông sĩ hoạn

Đó chẳng qua là:

Lòng lo dân chưa vẹn
Niềm thương nước chưa tròn

Giựt mình nghĩ lại:

Trán lỏng gối mòn – Chí cùn trí lụt

Thôi thì:

Liều nhắm mắt theo cơn lốc dữ
Dại xuôi dòng dấn bước đường mê
Nơi gác phụng thèm dấu hài Huỳnh Thạch
Chốn cửa viên mơ khóm liễu Đào Tiềm

Song ngặt vì:

Nước non nặc mùi binh lửa
Rẫy nương đẫ máu gươm đao

Có việc này xin thưa:

Dạ những ước thầm - Lời chưa trút cạn
Cõi quân lữ cận kề hổ tướng, vợ chồng
Tôi còn lại một trai - Cửa song hồ mài
miệt bút nghiên, tuổi tác nó vừa tròn
đôi chin
Bác Lãng giương ngọn chùy trí mạng, xe
Tần Vương hăm hở đập tan – Tinh Vệ ngậm đá
sỏi quên thân, biển Đông Hải lăm le lấp cạn
Thuyền con sóng cả, ai dám liều lĩnh cầm
Lái ra khơi – Tài thấp sức hèn, ai lại ngông
cuồng going cương xông trận

Hơn nữa:

Đạo dân nước muôn vàn hệ trọng. tài Phạm
Tăng khó dụng nghiệp Sở bang - Nợ kiếm cung
lắm nỗi đa đoan, mưu Bàng Thống khó vượt
truông Lạc Phụng

Dám xin hiền huynh:

Ban oai đức góp tay rèn trẻ, nên tôi hiền
Giúp nước phò vua - Dạy binh cơ điều tướng
cầm quân, rành mưu giỏi an dân dẹp loạn
Ngàn vàng khôn đổi, nghĩa nặng ơn sâu
Muôn thuở khó quên, tình nồng đức trọng
Dầu da ngựa bọc thây, dầu đường gươm nát mạng

Thiên Lương nầy vẫn:

Làm Tử Kỳ nhớ đức độ Bá Nha
Làm Bảo Thúc khắc ân tình Quản Trọng

Kính mong vậy thay
Châu Thiên Lương cẩn chí.



Nhịp thời gian chảy xuôi mau
Giang hồ chán bước nghêu ngao núi rừng
Trăng ngà vằng vặc giữa lừng
Đá chai gót mỏi ngập ngừng về đây
Châu Thông đón tận lối ngoài
Nghẹn ngào giọt vắn giọt dài tuôn rơi
Rằng: “Thân tên lạc cung rơi
Thuyền cây sóng đuổi giữa vời linh đinh
Biển sâu đâm sấu chém kình
Đồng Quan Ngươn Soái vốn tình cha con
Lòng trung chăm chắm chẳng mòn
Gãy cờ giữa trận, gởi hồn Huỳnh Sa
Ghé đây chưa rõ tin nhà
Thầy cùng tiên phụ lại là đồng song
Bèo trôi gió giạt long đong
Kiếm lời giấu giếm để hòng tạm nương
Tình cờ bóng lẻ đêm sương
Khêu đèn đọc sách mới tường đục trong
Ơn người sâu tợ biển Đông
Rộng thương tha thứ, con lòng chẳng quên”
Sư rằng: “Hỉ xả làm nền
Bụi hồng phiền não , ơn trên hộ trì
Sen vàng mở đúc từ bi
Sắc không, chơn giả có gì khác đâu
Mấy tuần gần gũi với nhau
Tướng đi dáng đứng làm sao chẳng ngờ
Đương khi thất thế sa cơ
Cao bay xa chạy bơ vơ lánh nàn
Họ tên dẫu chửa rõ ràng
Liếc sơ diện mạo biết trang anh hùng
Tới nay con tỏ sự lòng
Cội khô ướm nẩy chồi bông khác gì
Đế kinh gặp cảnh hiểm nguy
Cẩm thành khó tránh vận thì gian nan
Lũ kên kên uống máu tràn
Trông tìm bạn cũ bặt khan tin hồng
Đầu cành quyên giục đêm ròng
Non càng ruột thắt, thơ phòng châu rơi
Tang thương nước đổi núi dời
Đất bằng ngập lũ, biển khơi hóa cồn
Thành tâm trọn đạo thần hôn
Theo thầy len lỏi truông mòn vượt qua
Nửa ngày chắc tới Huỳnh Sa
Đem theo lưng nước bầu hoa lên ngàn”
Gà rừng vọng nhắt râm ran
Trăng tà gác núi, tơ vàng vương cây
Lối mòn sương sũng canh chầy
Truông xa vắng vẻ, rừng dày thâm u
Tàn xanh, bụi rậm chim gù
Hương thơm dẫn lối, mây mù vướng chân
Nhắm sao xa, lội suối gần
Huỳnh Sa đồi cũ dò lần tới nơi
Tạnh mây cảnh sắc sáng ngời
Bông đùa giỡn gió, gió lay lắc nhành
Buông rèm lá mịn liễu xanh
Cội thông bóng ngả, thác gành nước reo
Lau già vàng úa buồn theo
Đất pha sỏi cuội dìu hiu một gò
Châu Thông bước đến bên mồ:
“Trời Tây sao rụng, trăng mờ nơi đây”
Hoa chưng, nhang thắp, trái bày
Nỗi niềm u uất một hai tự tình:
“Đôi ta xưa bóng với hình,
Ai cơn hoạn nạn lại đành bỏ sao?
Vẻ duyên tạo hóa hiểm sâu
Phút lìa đời chẳng thấy nhau một lần
Người vì nghĩa lớn nát thân
Còn ta bùn bụi bám chân sông hồ
Người lo gánh vác cơ đồ
Ta mong giải thoát, qua đò sông mê
Một đi đâu đã hẹn về
Ngắm trăng sương, nhớ chén thề mà thương
Hiền lành mắc phải tai ương
Ai xui đây đó âm dương cách vời
Đôi ta sanh chẳng gặp thời
Chí lăm luyện đá vá trời được đâu
Than ôi! Thỏ chết chồn rầu
Sụt sùi giọt thảm thâm bâu canh dài
Ghi tâm khắc dạ câu này
Gươm thiêng tuốt vỏ ra tài kình côn
Bạn vàng khắn khít keo sơn
Xin vì ai đáp tiếng đờn tri âm
Mưa cuồng gió loạn tối sầm
Hươi thương thúc ngựa sanh cầm Yên binh
Nhận làm nghĩa tử minh linh
Dưỡng nuôi dạy trẻ sử kinh từ rày
Đợi thời, cuốc nguyệt cày mây
Tóc bay gió lộng bầu nai bạn tong
Bàn Khê, cần trúc ven dòng
Tỉnh say hồn bướm gởi lòng Kỳ Sơn
Nắng chan bạc mảnh áo đơn
Đầu trần lửa đổ đâu sờn chí cao
Sợ gì bắt cọp hang sâu
Kiếm vung, quỉ quái đoạn đầu đoành khơi
Thương dân là thuận ý trời
Giáo đâm giặc dữ, tay dời đẩu tinh
Giập tan giông bão đao binh
Cấy mùa lúa mới, ấm tình đất xưa”
Im hơi, thôn thở khói mờ
Mong manh gió gợn, vàng mơ ráng chiều
Nằm dài cây đổ bóng xiêu
Thác ngàn tiếng vọng, lối tiều cỏ đan
Huỳnh hôn len nhịp thời gian
Quyện nhau chậm rãi tỏa lan mọi miền



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét