Profile Visitor Map - Click to view visits

Nhớ Chiếc Áo Dài Xưa

(Tặng khách hành hương về nguồn)

Yêu em từ kiếp nào
Gặp em chừng lâu lắm
Nét tha thướt ấp ủ làn hơi ấm
Tà áo bay in đậm dấu thời gian
Gà gáy trưa, thôn cũ nắng tràn
Áo chẹt vá quàng - Giọng ầu ơ của mẹ
Gió thoảng lướt, nhịp võng trưa đưa nhẹ
Thế giới huyền mơ chợt ghé miên man
“Trầu lên nửa nọc trầu vàng
Thương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng”

Những mùa xuân tiếp nối những mùa xuân
Bước thơ ấu ngập ngừng hoa với mộng
Nẽo trước thênh thang – Dòng thời gian trải rộng
Cụm đất nghèo vắng bóng những niềm vui
Cuống rún lìa xa, tấc dạ bùi ngùi
Chiếc áo vá quàng, cuộc đời đen như đất
Cô thôn nữ mãi lũ lam đời chật vật
Tre sau nhà cao ngất đứng mỏi mòn
Đời xuôi mau - Người mất, áo chẳng còn
Bùn nước đọng, gót chân son là dĩ vãng

Tim rộn rã, muốn tâm tình trút cạn
Có người tìm cô bạn Gia Long
Cô gái trường áo tím ngày xưa
Trong nắng ấm má hồng
Giờ tóc dệt màu bông
Mà tà áo vẫn bình bồng trong tâm tưởng


Đã biết yêu mà hồn còn rất ngượng
Chiều hoài hương – Chân lạc hướng đất người
Nửa tháng cháo chợ cơm hàng –
Ròng rã đếm mưa rơi
Tay úp mặt – Ôm mảnh đời lưu lạc
Núi Ngự mờ sương – Dòng Hương trong vắt
Cầu Trường Tiền xa lắc sáu vại dài
Khói sóng hoàng hôn – Lòng chợt ấm chiều nay
E ấp nón bài thơ, thướt tha tà áo dài Đồng Khánh
Gót viễn xứ, chiều Cố Đô lành lạnh
Dạ nhuốm vui, khóe mắt rịn giọt sương
Gác trọ nghèo lóng gà gáy tha hương
Bóng nhòa nhạt hắt lên tường cô độc

Cuộc chinh chiến lê chuỗi ngày thảm khốc
Tình vù bay, cắt ngang dọc bạn, thù
Giữa trưa hè sụp bóng tối âm u
Lá lả tả dù ngày thu chưa tới
Trời đất rộng bom cày đạn xới
Màu áo xưa bay vội đỉnh mây mù
Cấy đông ken đêm lạnh hoang vu
Nơm nớp sợ trận đổ dù, phục kích
Cô gái quê cầm lồng đèn, ôm tập sách
Lớp i tờ - Trường dừng vách lá chằm
Tai ngóng nghe đạn pháo réo gầm
Miệng lẳm nhẳm thì thầm bài mới học
Gọn trang phục, gọn chân tay đầu tóc
Có mơ gì cái hình vóc thướt tha
Bọc lụa nhung ngũ sắc của Hằng Nga
Chiếc áo dài là tinh hoa nét đẹp

Đã hết rồi hận thù và sắt thép
Nới rộng tay làm mà vẫn hẹp miếng ăn
Đời đương cần lưng thớt bắp tay săn
Thiên hạ nghĩ: “Đẹp đâu bằng có ích”
Quần chặm vá, mảnh áo thô nặng trịch
Dép kéo lê la thanh lịch đời người
Chóng qua rồi cái thập kỷ bảy tám mươi
Vũng nông hẹp, ta khóc cười lặn hụp
Xó bếp vắng, con chó già ẩn núp
Chường mặt ra sợ bị chụp, bị vồ
Cài chặt then, sợ ruồi muỗi bay vô
Gặm nhắm mãi khúc xương khô meo mốc
Cô giáo trẻ bước vào lớp học
Bận quần tây, áo cộc hở mông đùi
Chiếc áo dài ơi! Ta tiếc mãi khôn nguôi
Sống giữa đám mù đui nghệ thuật
Kẻ hiểu biết lặng câm – Mà nỗi lòng u uất
Người ngu si theo lốc trốt cuốn đi
Dạ, dạ, vâng lòng chẳng nghĩ suy
Dạ non nớt biết gì là nét đẹp

Óc hủ lậu, được một thời cũng đẹp
Bay xa rồi cảnh mắt khép tay che
Mở toang hoác cửa ra – Gió lộng tư bề
Bốn biển năm châu - Lối đi về muôn nẽo
Đã mười năm theo chân người lẻo đẻo
Nay rực rỡ hào quang thần diệu giống Tiên Rồng
Thổ Cẩm muôn màu, gấm Thái Tuấn, lụa Hà Đông
Đưa lên đỉnh chiếc áo dài của giống dòng Lạc Việt

Hải Chu 08-03-2002


Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

6E- Vượt Hắc Tuyền

6E- VƯỢT HẮC TUYỀN –

DÙNG BÁT TRẬN ĐỒ BẮT SỬ TRIỀU NGHĨA

Tên đồng xé gió truyền thơ
Định nơi đuổi giặc, hẹn giờ chuyển quân
Giông đưa, bão nổi, mây vần
Chẹn non Thương Đãng, phục chân Hình Đài
Châu rằng: “Sử đã chạy dài
Đất cùng cố thủ chờ ngày tiêu vong
Còn đây lũy sắt tường đồng
Ra oai chẳng lợi, tấn công chẳng thành
Dịu mềm, khoan nhặt điều binh
Khi lôi thôi tới, lúc trùng trình lui.
Vải cơm, giăng bẫy đập ruồi
Bắt hùm – đã nắm chặt đuôi - khó gì
Lịnh ra, phải cất mình đi,
Đúng thời xung trận, kịp khi đánh thành”.
Tơ căng, càng lúc càng mành
Vỗ tay sấm động tan tành Ngư Dương
Vồ mồi, sè cánh đại bàng
Cờ bay gió lộng, liên hoàn đưa quân
Yên binh yếu kém mười phần,
Phơi kì đìa rọt, tinh thần rã tan
Hạ gươm xếp giáp đầu hàng,
Mộng Nam Kha, giấc kê vàng còn đâu.
Chần chờ, ắt rụng mất đầu,
Sử càn bão lửa bôn đào cửa Tây.
Lờ mờ ẩn hiện rừng cây,
Lô nhô lính tráng phục ngoài Thương San
Hận cừu gặp gỡ giữa đàn
Vân Anh chỉ kiếm hiên ngang trận tiền
- “Bàn cờ thế, chiếm nước tiên
Thủ, công quá dở mất liền ngựa xe.
Khuyết luôn tượng đỡ sĩ che
Về cung ông tướng rụt rè một thân
Xưa kia, ỷ thế cậy thần
Bẻ sừng tê giác, rút gân thuồng luồng.
Giờ đây, ngựa giẫm bóng suông
Mưa đi mờ mắt giọt buồn cô đơn
Tránh sao được lẽ tuần hườn
Hung tàn đổi nghĩa thay nhơn đặng nào
Luật trời quả rất nhiệm mầu,
Lừa thầy phản bạn cất đầu chẳng lên.
Mấy đời bá đạo vững bền,
Ai cho lang sói nằm trên chiếu ngà ?”.

Châu Thông giong ngựa băng ra,
Âm dương hai kiếm lượn qua một vòng,
Cứng mềm lui tới thủ công
Hoa bay ửng sắc cầu vòng tỏa lan.
Êm êm suối hát thong đàn
Ghê tai, rít gió reo ngàn tên buông
Dàn giăng bão giựt mưa tuôn,
Bao tròn khép kín, trốt luồn hang mây.
Sọ đầu bêu ở nơi nầy
Chỗ kia, xác đãi chim bầy rỉa xương
Quay ngang, Sử vội cướp đường
Băng càn nước rút, bụi hường mù bay
Bóng in bờ cát trải dài,
Thoắt còn chấm nhỏ ven mây ráng tà
Chau mày, nàng vội hỏi qua:
- “Sao không trống giục quân nà rượt theo ?”.
Châu rằng: “Mạng sợi tóc treo,
Gươm vàng giết chuột, hiểm nghèo có khi
Kiến bò miệng tộ lo gì
Phục binh tóm giải đơn trì nay mai
Ngọa Long bát trận đã bày
Bấm tay cửa tử chánh đoài Thương San
Rừng tòng độc đạo xuyên ngang
Không qua lối đó lên ngàn được đâu.
Móc mồi, thả lưới giăng câu
Vuốt râu chờ cọp, hờm lao đâm hùm”.
Xuống yên Sử lách chen lùm
Gai đâm xễ gót, lưng khum vạch đường.
Chạnh lòng bi thảm cảm thương,
Đất chìm biển nổị gẫm dường chiêm bao
Thình lình, lũng thấp đồi cao
Ầm ầm đá chuyển, ào ào cây rung
Dấn thân đất hiểm đường cùng,
Xông pha gắng gượng, vẫy vùng rủi may
Khắp nơi, binh bố trận bày
Nẻo đi phút bỗng đổi thay khó lường.
Phong vân xà điểu bốn phương
Biến hình đổi thế, cản đường, đuổi, vây
Búa vung mỏi rụng cánh tay,
Tư bề rạng sắc cờ bay người tràn.
Liều mình phóng ngựa hướng Càn,
Dưới cờ Huyền Võ pháo ran tên vèo
Biết lâm tình ngặt cảnh nghèo,
Giục bon hướng Chấn, băng đèo đào sanh.
Rừng xanh rơi cội rụng canh,
Ngọn Thanh Lonh hiện, Ngươn Hanh đứng chờ
Sử dường nửa tỉnh nửa mơ,
Đường mê vía lạc, sững sờ khách say.
Ngước lên tốc thẳng non Đoài,
Đại kỳ Bạch Hổ, gió Tây thổi lồng
Đoàn quân giáp trắng trùng trùng,
Khí xô nghiêng núi, búa đồng nặng tay
Lao dài phóng tới như bay,
Gươm lia mất mật, kích quay lạnh hồn.
Vó câu Triều Nghĩa dập dồn,
Chạy về Nam nhạc bảo tồn mạng căn.
Rầm rầm đá đổ cây lăn,
Đồi cao hóa vực, đất bằng sóng xô.
Cờ Châu tước cắm giữa gò,
Giáp hồng triền núi khó dò nẻo thong
Quẩn quanh quanh quẩn lòng vòng,
Đánh liều vô giữa - đục trong chẳng màng.
Đoàn quân rặc chiến bào vàng
Đức Tâm xuống lịnh hàng ngang đối đầu
Bốn phương gai rắp đường rào
Sục sôi nước lửa thét gào bão giông.
Sấu kình ngòi lạch cạn dòng,
Dễ gì luồn lách thoát vòng kiếm đao.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét