Profile Visitor Map - Click to view visits

Nhớ Chiếc Áo Dài Xưa

(Tặng khách hành hương về nguồn)

Yêu em từ kiếp nào
Gặp em chừng lâu lắm
Nét tha thướt ấp ủ làn hơi ấm
Tà áo bay in đậm dấu thời gian
Gà gáy trưa, thôn cũ nắng tràn
Áo chẹt vá quàng - Giọng ầu ơ của mẹ
Gió thoảng lướt, nhịp võng trưa đưa nhẹ
Thế giới huyền mơ chợt ghé miên man
“Trầu lên nửa nọc trầu vàng
Thương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng”

Những mùa xuân tiếp nối những mùa xuân
Bước thơ ấu ngập ngừng hoa với mộng
Nẽo trước thênh thang – Dòng thời gian trải rộng
Cụm đất nghèo vắng bóng những niềm vui
Cuống rún lìa xa, tấc dạ bùi ngùi
Chiếc áo vá quàng, cuộc đời đen như đất
Cô thôn nữ mãi lũ lam đời chật vật
Tre sau nhà cao ngất đứng mỏi mòn
Đời xuôi mau - Người mất, áo chẳng còn
Bùn nước đọng, gót chân son là dĩ vãng

Tim rộn rã, muốn tâm tình trút cạn
Có người tìm cô bạn Gia Long
Cô gái trường áo tím ngày xưa
Trong nắng ấm má hồng
Giờ tóc dệt màu bông
Mà tà áo vẫn bình bồng trong tâm tưởng


Đã biết yêu mà hồn còn rất ngượng
Chiều hoài hương – Chân lạc hướng đất người
Nửa tháng cháo chợ cơm hàng –
Ròng rã đếm mưa rơi
Tay úp mặt – Ôm mảnh đời lưu lạc
Núi Ngự mờ sương – Dòng Hương trong vắt
Cầu Trường Tiền xa lắc sáu vại dài
Khói sóng hoàng hôn – Lòng chợt ấm chiều nay
E ấp nón bài thơ, thướt tha tà áo dài Đồng Khánh
Gót viễn xứ, chiều Cố Đô lành lạnh
Dạ nhuốm vui, khóe mắt rịn giọt sương
Gác trọ nghèo lóng gà gáy tha hương
Bóng nhòa nhạt hắt lên tường cô độc

Cuộc chinh chiến lê chuỗi ngày thảm khốc
Tình vù bay, cắt ngang dọc bạn, thù
Giữa trưa hè sụp bóng tối âm u
Lá lả tả dù ngày thu chưa tới
Trời đất rộng bom cày đạn xới
Màu áo xưa bay vội đỉnh mây mù
Cấy đông ken đêm lạnh hoang vu
Nơm nớp sợ trận đổ dù, phục kích
Cô gái quê cầm lồng đèn, ôm tập sách
Lớp i tờ - Trường dừng vách lá chằm
Tai ngóng nghe đạn pháo réo gầm
Miệng lẳm nhẳm thì thầm bài mới học
Gọn trang phục, gọn chân tay đầu tóc
Có mơ gì cái hình vóc thướt tha
Bọc lụa nhung ngũ sắc của Hằng Nga
Chiếc áo dài là tinh hoa nét đẹp

Đã hết rồi hận thù và sắt thép
Nới rộng tay làm mà vẫn hẹp miếng ăn
Đời đương cần lưng thớt bắp tay săn
Thiên hạ nghĩ: “Đẹp đâu bằng có ích”
Quần chặm vá, mảnh áo thô nặng trịch
Dép kéo lê la thanh lịch đời người
Chóng qua rồi cái thập kỷ bảy tám mươi
Vũng nông hẹp, ta khóc cười lặn hụp
Xó bếp vắng, con chó già ẩn núp
Chường mặt ra sợ bị chụp, bị vồ
Cài chặt then, sợ ruồi muỗi bay vô
Gặm nhắm mãi khúc xương khô meo mốc
Cô giáo trẻ bước vào lớp học
Bận quần tây, áo cộc hở mông đùi
Chiếc áo dài ơi! Ta tiếc mãi khôn nguôi
Sống giữa đám mù đui nghệ thuật
Kẻ hiểu biết lặng câm – Mà nỗi lòng u uất
Người ngu si theo lốc trốt cuốn đi
Dạ, dạ, vâng lòng chẳng nghĩ suy
Dạ non nớt biết gì là nét đẹp

Óc hủ lậu, được một thời cũng đẹp
Bay xa rồi cảnh mắt khép tay che
Mở toang hoác cửa ra – Gió lộng tư bề
Bốn biển năm châu - Lối đi về muôn nẽo
Đã mười năm theo chân người lẻo đẻo
Nay rực rỡ hào quang thần diệu giống Tiên Rồng
Thổ Cẩm muôn màu, gấm Thái Tuấn, lụa Hà Đông
Đưa lên đỉnh chiếc áo dài của giống dòng Lạc Việt

Hải Chu 08-03-2002


Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

2E- Về Chùa lập ThếTrận

2E- VỀ CHÙA LẬP THẾ TRẬN

Vực sâu dốc vịnh mải mê
Rách hông giày cũ chơn tê tái chồn
Ô mây rũ bức hoàng hôn
Khói vờn lũng xám sơn thôn nắng tà
Sắc phai lá lục cây già
Xóm xa leo lét trổ hoa đèn vàng
Chùa xưa mây ngủ mê man
Ngân nga chuông muộn mơ màng trong không
Bước dồn lòng rộn rã lòng
Dạo qua thăm mấy cội tòng xanh xanh
Lắc lay hắt bóng mành mành
Chuỗi lần, mắt khép tụng kinh Đại Thừa
Vén rèm đẩy cánh phên thưa
Hầu thăm sư phụ gió trưa nắng chiều
Hương trà ấm khói hậu lieu
Ngọt bùi ấm lạnh muôn điều xãy ra
Trình rằng: “Giặc cướp trào ca
Giả nhân giả nghĩa chẳng qua tham tàn
Lưỡi trâu miệng méo một đoàn
Tài sơ ôm mông gác vàng đảnh chung
Tin loan chánh sự rối bồng
Tên An Khánh Sự lộn sòng giết cha
Chín châu mười quận kêu la
Tiếng than dậy đất, oán pha ngất trời
Chim mèo, cú vọ nơi nơi
Giựt tiền đoạt của, giết người hiền lương
Thịt xôi náo loạn hí trường
Gươm thay lẽ phải coi thường người dân
Vận cơ ắt đã kề gần
Thiên thời địa lợi cộng nhân tâm nầy
Mưa giông nào trọn một này
Bốn phương hào kiệt sắp bày giáp nhung
Chuyển xoay đất lở trời long
Cọp mài nhọn móng tranh hùng một phen
Túc Tôn về ngự Bành Nguyên
Tử Nghi thống lảnh binh quyền đặc sai
Năm nay Chí Đức thứ hai
Ra oai chinh phạt định ngày hồi loan”
Sư rằng: “Chuyện giặc Khiết Đan
Xe tù áp giải qua ngang Vân Đài
Ra tay mới rõ cao tay
Nghỉ ngơi lại sức – Ngày mai đồng hành
Hơi tàn còn phút mong manh
Cũng liều hết sức bình sanh cứu nàn”
Chóp cây cao ửng nắng lan
Hoa tươi bướm ghẹo, mây vàng gió đưa
Lau già úa sắc lưa thưa
In nghiêng vóc dáng buồn xưa lưng đèo
Chơn lần đá nhọn cành eo
Khói lam thức giấc thôn nghèo xa xôi
Núi đồi dứt, nối núi đồi
Ngoằn ngoèo núi hẹp non cơi hai hang
Đường biên chật ních cây đan
Đồi thông gió hú thác ngàn nước reo
Bên khe dựng tạm mái lều
Che mưa đỡ gió sớm chiều có nhau
Dang lưng làm mấy này thâu
Diễn đi tập lại cho làu mới ưng
Đêm đêm dụi lửa canh chừng
Lóng tai động tĩnh mấy lần cành rơi
Sáng lòe sương chiếu mặt trời
Nước khe cơm ống mới rồi bữa mai
Tù và lảnh lót thôn ngoài
Ngọn cây nom rõ một bầy Phiên man
Xét xem vật dụng sẵn sang
Im hơi hố kín lợp ngang lá rừng
Vài tên dáo dác canh chừng
Gần nom xa ngóng ngập ngừng đường hoa
Giờ lâu tháo bước lộn ra
Rồi quân binh rộn rịp qua cầu sài
Vật người leo dốc Vân Đài
Uốn lưng mãmh hổ, vươn dài giao long
Mấy tên lính bộ sau cùng
Bước ngang chửa khỏi một vòng cầu xây
Ụp nghiêng cả bọn lăn quay
Hố sâu vùi xác, cọc dài xiên thân
Sườn non sấm chuyển rần rần
Muôn cây súc nặng ngàn cân ép dồn
Quân Yên tan mật nát hồn
Quày lưng chạy ngược bồn chồn đạp nhau
Điểm tra sĩ tốt lúc đầu
Mười phần hao bảy chuyện sao lạ lung
Ngất cao mây ngự mấy trùng
Khe sâu hun hút đùng đùng nước sôi
Đường đi khó quá lên trời
Chim ngàn xếp cánh chẳng tài vượt truông
Viên đầu lãnh sợ cuống cuồng
Rối nùi khó gở được nguồn tơ ra
Lẹ như chim cắt xớt gà
Lá rơi đầu gió sao sa lưng trời
Châu Thông áo bạc quần gai
Hét dài tiếng vọng núi ngoài đồi trong
“Sức trâu có chem. được rồng,
Dấn thân đất chết đừng trông thoát nàn
Chiến trường nợ máu trót mang
Khó chui nhủi trốn tìm đàng uổng công!”
Nhẹ như gió thoảng nhành thong
Phi tiêu bay vụt từ lòng bàn tay
Trúng thương ngả gục cả hai
Phụt đôi vòi máu giữa ngay yết hầu
“Còn ngươi thủng thỉnh tính sau
Nếm cho trải vị sơn hào nhà ta!”
Bỏ yên - Ngựa vọt chạy xa
Viên đầu lãnh tuốt kiếm ra sáng ngời
Nhìn Châu chằm chặp chẳng rời
Mày cau hực lửa, nhếch môi cười gằn
Châu Thông bình tĩnh mười phần
Vận toàn sức mạnh tinh thần giáp công
Giỡn đùa lượn múa hai rồng
Lại qua chín hiệp cầm đồng kiếm côn
Gồng tay, máu nóng chuyền dồn
Nhón chân, Châu nhãy lượn tròn trên cao
Quay côn nhắm thẳng đỉnh đầu
Gầm lên một tiếng giáng vào tam tinh
Tướng Yên vùng vẫn tung hoành
Nghiêng vai né khỏi lách mình tràn qua
Ướm chừng thanh thảo lạc hoa
Lia thanh trường kiếm quét ra một vòng.
Châu Thông vốn đã dự phòng
Côn quay vun vút mảy lông khó vào

Trang dũng sĩ, khách anh hào
Hai dòng thác lũ cuộn trào sườn non
Kiếm ngân sang sảng chạm côn
Côn đùa vùn vụt đở đòn dưới trên
Giá côn nhẩy trái hét rền
Đốc roi nhắm huyệt Liêm Tuyền tạt ngang
Tướng Yên lui tới lẹ làng
Tránh gươm kiếm chận gạt đường côn qua
Kiếm hươi chém. phập côn ngà
Kéo trì hai gã sút ra được nào
Châu Thông trí sáng kế cao
Co chân gót trái đạp vào Quan Nguyên
Tay côn xoay vặn liền liền
Cương đao phạt mộc chém xiên Ấn Đường
Phát chiêu tinh luyện lạ thường
Làn tơ kẽ tóc, diểm dờng không sai
Tướng Yên, binh sĩ rời tay
Thuận đà, Châu đá kiếm bay xuống gành
Rút Long Toàn lóe thép xanh
Cả cười: “Cái chết hẳn dành cho ngươi
Sợ e miệng thế nhiều lời
Đường đường danh tướng giết người tay không
Được thua một cuộc tranh hùng
Thấp cao một trận Mai Thung bên nầy
Cho ngươi lăn lóc đọa đày
Trò mèn giỡn chuột kéo dài thương đau!”
Phóng mình vận khí nhảy vào
Rập ràng kẻ trước người sau đối đầu
Châu Thông chấp chỉ khô lâu
Đứng Kim Kê Tấn khấu đầuphương Đông
Hiệp tiên, Yên tướng khắc bông
Long thăng hổ giáng hợp đồng chơn tay
Nghịch lân cước giải nguy ngay
Châu tràn gạt đở phát hai đòn liền
Chưởng vung đất lở trời nghiêng
Bước theo chin bộ thẳng xiên thưa dày
Cứng mềm uyển chuyển đôi tay
Phụng hoàng sè cánh che mây rừng tong
Tướng Yên lừa thế phản công
Loạn điên cuồn cuộn trốt lồng qua đê
Mắt và chớn thủy nhứt tề
Giương đôi song chỉ xỉa về như tên
Nhắm ngay hạ bộ thốc lên
Vung hông tả cước điểm liền đúng nơi
Sá gì ngón mọn đồ chơi
Dễ đâu thua thắng đổi dời mà mong
Bình Lâm Hạc Lập dụng công
Nhẹ nhàng hóa giải thoát vòng hiểm nguy
Tràn ngang bắt ngón tức thì
Lòn qua nhắm huyệt phong trì chém sâu
Độc chiêu phải dốc kế mầu
Đà đao trá bại ngỏ hầu nên công
Giả đò khí huyết chẳng thong
Dáng như thở gấp đứng không vững vàng
Tướng Yên vung chưởng phạt ngang
Nhón chơn trảo mã bước tràn phát chiêu
Châu đà liệu trước mọi điều
Phất tay điểm mạnh hạ tiêu một quyền
Tướng Yên lùi bước lách nghiêng
Châu Thông tấn hữu bộ liền bên hông
Giương nanh cọp múa móng rồng
Gió điên xô đổ cội tong khó chi
Cạnh tay chem. thẳng Đại Chùy
Thuận đà thộp cổ kéo ghì ngả ngang
Thế tình đến quá vội vàng
Tướng Yên té ngửa trên giàng mai thung
“Khá khen tài bộ anh hung
Kiếm cung trăm hiệp cầm đồng bổn gia
Cước quyền gẫm cũng tay già
Khơi dòng kinh sử nếp nhà trâm anh
Lạ chưa? – Quì gối khom mình
Thờ tên dâm loạn ô danh muôn đời”
Rằng: “Suy thấu đáo kiếp người
Mất còn trời định, ấy lời ngàn xưa
Chiếc thân mảnh lá sa cơ
Rớt gươm giữa trận là giờ nát thân
Trước hồi phách lạc non thần
Ngọn nguồn cội rễ mười phân tỏ bày
Cố hương mưa tối bão ngày
Máu loang ngập rẫy, tro bay khắp đồng
Giặc đương chiếm cứ cả vùng
Lớp trai vô tội gánh gồng việc chung
Dồn vào thế bí nước cùng
Phải mang cung nỏ, buộc dùng giáo khiên
Lót vàng mua chữ bình yên
Không lo tiền của sung liền quân trung
Gió đưa lạc chốn bụi hồng
Mặc con sóng vỗ, mặc dòng nước đi
Ngàn dâu bóng xế ai bi
Sợ con nát giáp lấy gì gói thân
Mẹ già mái lạnh một thân
Đầu hiên vò võ trông lần tin con
Ngọt bùi chữ hiếu chưa tròn
Mây non Tần ngóng những mòn con ngươi
Miệng đời biếm nhẻ mấy mươi
Làm trai hổ đất thẹn trời bởi đâu
Trót vương mắc nợ máu đào
Ơn đền oán trả - Cơ mầu hóa công
Cớ chi dung trận Mai Thung
Giữa đường gặp gỡ giao phong, khá bày
Lời hay rót mật vào tai
Nỗi niềm trút cạn cảm hoài xiết bao
Hơn thua đã định thấp cao
Thương tài tiếc phận nỡ nào chẳng dung.
Chống gươm đầu óc rối tung
Giận hờn nghiệp chướng, đau lòng trái oan
Lấy ơn báo oán cho an
Kết chi cho rối tới ngàn kiếp sau
Cũng đồng hoạn nạn như nhau
Sân quê khuất nẻo đã hầu mấy trăng
Làng xưa thăm thẳm sầu giăng
Phủ trùm núi Dĩ mấy lần nước mây
Tình nầy dễ mấy riêng ai
Trói chung cảnh ngộ - Cao dày khéo trêu
Chạnh thương xóm nhỏ một chiều
Mắt lòa chân chậm tiêu điều mái hoang
Tin sương đâu đến ngỡ ngàng
Đứa con nhờ cậy chiến tràng gởi thây
Cheo leo đồi núi rậm cây
Xác phơi truông lạnh chim bầy rỉa ăn
Mũi lòng, tre cỗi khóc măng
Nghĩ thôi, Châu lại dùng dằng gươm buông
Dạy rằng: “Cám cảnh huyên đường
Đây tha cho, kíp hoàn lương cày bừa
Sớm hôm đạm bạc muối dưa
Cháo rau dền muống phụng thờ từ thân”.
Lau già gió ríu tiếng ngân
Nước xô đá dựng chim rừng líu lo
Ngàn hoa nội cỏ thơm tho
Hương trinh nguyên, nụ mấy giò lan xinh
Tiếp lời: “Chưa rõ tánh danh
Không đồng trang lứa, chẳng tình bút nghiên
Trời xui cá nước bén duyên
Bá Dương sương ấm, Tập Hiền trăng trong
Giấu chi tên họ Vu Đồng
Theo đòi cử nghiệp, nối dòng thơ hương
Kê vàng tỉnh mộng canh sương
Nhát gươm đoạn mạng sa trường vùi thân
Thong dong phủi sạch bụi trần
Non Đoài treo kiếm, sông Ngân rửa dòng
Cất cung lánh đục tìm trong
Thơ vương khói trúc, trăng lồng mành hoa”.
Tức thì nghiêm lịnh ban ra,
Truyền quân mở cửa tù xa ngay liền
Nặng nề lạch cạch xích xiềng
Hai người gầy yếu, gong riêng chung cùm
Bơ phờ cổ mỏi lưng khum
Oai phong đâm sấu bắt hùm còn đâu
Ngỡ là làm quỉ không đầu
Hay nằm ngục hẹp nếm sầu qua tay
Đời không quen ngự cõi ngoài
Ngày ngồi tù, tính ra dài trăm năm
Vây quanh, bóng tối âm thầm
Bên trời vạc lẻ, tiếng cầm canh thưa
Thềm rêu tí tách hột mưa
Vắt tay qua trán, thức thừa trắng canh
Ao vườn – Ngiêng bóng bong chanh
Tấc gang – Mình nỡ vô tình xót xa!
Hết lưu lạc lại chung nhà
Chồi mai năm cũ trổ hoa đúng tuần
Trời trong xanh, nắng trong ngần
Hạc giương cánh rộng ôm vừng mây cao
Châu rằng: “Bốn biển kết giao
Gót trần muôn nẻo, anh hào bốn phương
Đâu cần cùng sách chung trường
Cỏ bồng gió cuốn bước đường rủi may
Ta cùng với họ Vu đây
Đọ so đao kiếm vui vầy tình thân”.
Rụt rè Vu bước tới gần
Cúi đầu ra mắt tỏ phân sự tình
“Lúa vàng chở thẳng Yên Kinh
Giao anh em cứ mặc tình định phân”.
Châu rằng: “Máu tủy lê dân
Giặc kia quào hốt dành phần tư riêng
Sống quen giản dị cửa thiền
Ta không tham đắm những phiền lụy đâu
Chia cho lính tráng đều nhau
Làm tiền lộ phí quay đầu về ngay
Thôn làng mái ấm dựng xây
Hái rau bắt ốc tháng ngày náu nương
Chớ đem thân bỏ chiến trường
Đừng khơi sông máu núi xương thêm rày
Bao nhiêu da ngựa bọc thây
Gan vàng mạng bạc trận này vừa xong
Gót đầu phủ đắp lụa hồng
Sang hèn chẳng kể chôn cùng một nơi
Lúc còn dọc đất ngang trời
Ai phò chúa nấy, chuyện đời trớ trêu
Vô thường hồn quỉ réo kêu
Trút tàn hơi thở thảy đều như nhau
Liệm khâm chôn cất gò cao
Cắm bia vun núm, vẹn câu ân tình.
Mai kia tàn lụi lửa binh
Nắm xương cải tang di hình đất quê”
Vu Đồng cảm đức muôn bề
Dùng dằng chưa muốn dứt về cố hương
Châu rằng: “Sốt nắng lạnh sương
Mẫu từ giọt nhớ giọt thương từng giờ
Ruổi going gặp gỡ ai ngờ,
Di Ngô, Bảo Thúc hẳn chờ một mai”.
Nắng nghiêng nghiêng đổ bóng dài
Đầu non bịn rịn chia hai lối đời
Ngập ngừng chiếc lá vàng rơi
Tơ mành theo gió – Phương trời nào đi?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét