Profile Visitor Map - Click to view visits

Nhớ Chiếc Áo Dài Xưa

(Tặng khách hành hương về nguồn)

Yêu em từ kiếp nào
Gặp em chừng lâu lắm
Nét tha thướt ấp ủ làn hơi ấm
Tà áo bay in đậm dấu thời gian
Gà gáy trưa, thôn cũ nắng tràn
Áo chẹt vá quàng - Giọng ầu ơ của mẹ
Gió thoảng lướt, nhịp võng trưa đưa nhẹ
Thế giới huyền mơ chợt ghé miên man
“Trầu lên nửa nọc trầu vàng
Thương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng”

Những mùa xuân tiếp nối những mùa xuân
Bước thơ ấu ngập ngừng hoa với mộng
Nẽo trước thênh thang – Dòng thời gian trải rộng
Cụm đất nghèo vắng bóng những niềm vui
Cuống rún lìa xa, tấc dạ bùi ngùi
Chiếc áo vá quàng, cuộc đời đen như đất
Cô thôn nữ mãi lũ lam đời chật vật
Tre sau nhà cao ngất đứng mỏi mòn
Đời xuôi mau - Người mất, áo chẳng còn
Bùn nước đọng, gót chân son là dĩ vãng

Tim rộn rã, muốn tâm tình trút cạn
Có người tìm cô bạn Gia Long
Cô gái trường áo tím ngày xưa
Trong nắng ấm má hồng
Giờ tóc dệt màu bông
Mà tà áo vẫn bình bồng trong tâm tưởng


Đã biết yêu mà hồn còn rất ngượng
Chiều hoài hương – Chân lạc hướng đất người
Nửa tháng cháo chợ cơm hàng –
Ròng rã đếm mưa rơi
Tay úp mặt – Ôm mảnh đời lưu lạc
Núi Ngự mờ sương – Dòng Hương trong vắt
Cầu Trường Tiền xa lắc sáu vại dài
Khói sóng hoàng hôn – Lòng chợt ấm chiều nay
E ấp nón bài thơ, thướt tha tà áo dài Đồng Khánh
Gót viễn xứ, chiều Cố Đô lành lạnh
Dạ nhuốm vui, khóe mắt rịn giọt sương
Gác trọ nghèo lóng gà gáy tha hương
Bóng nhòa nhạt hắt lên tường cô độc

Cuộc chinh chiến lê chuỗi ngày thảm khốc
Tình vù bay, cắt ngang dọc bạn, thù
Giữa trưa hè sụp bóng tối âm u
Lá lả tả dù ngày thu chưa tới
Trời đất rộng bom cày đạn xới
Màu áo xưa bay vội đỉnh mây mù
Cấy đông ken đêm lạnh hoang vu
Nơm nớp sợ trận đổ dù, phục kích
Cô gái quê cầm lồng đèn, ôm tập sách
Lớp i tờ - Trường dừng vách lá chằm
Tai ngóng nghe đạn pháo réo gầm
Miệng lẳm nhẳm thì thầm bài mới học
Gọn trang phục, gọn chân tay đầu tóc
Có mơ gì cái hình vóc thướt tha
Bọc lụa nhung ngũ sắc của Hằng Nga
Chiếc áo dài là tinh hoa nét đẹp

Đã hết rồi hận thù và sắt thép
Nới rộng tay làm mà vẫn hẹp miếng ăn
Đời đương cần lưng thớt bắp tay săn
Thiên hạ nghĩ: “Đẹp đâu bằng có ích”
Quần chặm vá, mảnh áo thô nặng trịch
Dép kéo lê la thanh lịch đời người
Chóng qua rồi cái thập kỷ bảy tám mươi
Vũng nông hẹp, ta khóc cười lặn hụp
Xó bếp vắng, con chó già ẩn núp
Chường mặt ra sợ bị chụp, bị vồ
Cài chặt then, sợ ruồi muỗi bay vô
Gặm nhắm mãi khúc xương khô meo mốc
Cô giáo trẻ bước vào lớp học
Bận quần tây, áo cộc hở mông đùi
Chiếc áo dài ơi! Ta tiếc mãi khôn nguôi
Sống giữa đám mù đui nghệ thuật
Kẻ hiểu biết lặng câm – Mà nỗi lòng u uất
Người ngu si theo lốc trốt cuốn đi
Dạ, dạ, vâng lòng chẳng nghĩ suy
Dạ non nớt biết gì là nét đẹp

Óc hủ lậu, được một thời cũng đẹp
Bay xa rồi cảnh mắt khép tay che
Mở toang hoác cửa ra – Gió lộng tư bề
Bốn biển năm châu - Lối đi về muôn nẽo
Đã mười năm theo chân người lẻo đẻo
Nay rực rỡ hào quang thần diệu giống Tiên Rồng
Thổ Cẩm muôn màu, gấm Thái Tuấn, lụa Hà Đông
Đưa lên đỉnh chiếc áo dài của giống dòng Lạc Việt

Hải Chu 08-03-2002


Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

5D- Đánh NghiệpThành-Thâu GiangHạ

5D- ĐÁNH NGHIỆP THÀNH-THÂU PHỤC GIANG HẠ

Nghiệp Thành mây ố bóng xiêu
Buốt tê vọng gác buồn thiu lửa huỳnh
Nửa đêm đánh pháo nổ ình
Kho lương phựt lửa, quân binh xô bồ
A Ngùy rải mớ củi khô
Mùi xông ngộp thở, khói lòa thành trung
Vọng lâu dòm xuống khắp vùng
Binh triều chen gót, đuốc thông sáng trời
Tỏa sao thép lạnh ánh ngời
Dập dồn diều lửa bời bời bay giăng
Rắp đem cát đá sông Hằng
Kêu mưa hú gió lấp bằng biển sâu
Bất ngờ, dẫu sẵn mưu cao
Dễ gì bắn sẻ vụt lao qua mành
Nơi nơi nghiêm nhặt gác canh
Tay liền cung nõ, mặt thành cắt phiên
Thế cờ tấn chốt tranh tiên
Giương xe pháo kích giữ liền thượng phong
Đêm sâu đùn đặc mây lồng
Tuyết tê bấc lạnh, giọt rồng điểm ba
Ngại gì thây đổ máu sa
Chiến trương tỏ được gan già mới hay
Yên binh bày trận mặt ngoài
Thủ Trung xáp tới, tuốt tay gươm trần
Quyết tâm áp đảo tinh thần
Đội Liên hườn mã rần rần xông lên
Da dày phủ ngựa bốn bên
Giương đao chặn lối, buông tên kín màn
Câu liêm trận pháp đã dàn
Quần nhau cân sức ngửa ngang trận tiền
Vỗ bờm ngựa, dạ đảo điên
Đâu ngờ lâm bước truân chuyên khốn cùng
Mồ hôi trán nhểu ròng ròng
Hét hò sĩ tốt thoát vòng tử sanh
Chật chen quân địch bao quanh
Khóa đường lui tới, thế tình nguy nan.
Cả cười, Tuấn Đức chặn đàng
Điều trăm mã kỵ, quay ngang ngọn chùy
Mật to gặp phải gan lì
Hẹn đâu mà gặp cương ghì gườm nhau
Nửa cân tám lạng đương đầu
Cầm đồng mấy hiệp thấp cao chưa bày
Thủ Trung trổ hết thần oai
Roi da lén rút quất ngay mặt thù
Đòn ra tay trái chưa thu
Gươm trường bên phải lướt vù qua vai
Khom mình, Tuấn Đức vọt ngoài
Xây lưng giương nõ nhắm ngay yết hầu
Giặc già lanh mắt hụp đầu
Đánh choang, tên sắt chạm vào kim khôi
Nghiệp Thành khói cuộn lửa trôi
Thủ Trung sốt vó sải hồi viên môn
Phất cờ gióng trống đuổi dồn
Chơn không bén đất, Trung hồn phách bay
Biết không tìm được vận may
Mặt chay mày đá chạy dài cho xong
Lũy dài sụp ngã mạn Đông
Quân triều thả ván đè chông vượt hào
Mỏi mòn sĩ tốt tiêu hao
Trương Trung Chí vội phá rào bôn ba
Ngựa đừ, biếng ngọn roi tra
Lôi thôi cờ xí, rườm rà tàn quân
Cây buồn lã ngọn rung rung
Đắng cay khóe mắt, ngập ngừng lối qua
Hẳn chừng ngót chục dăm xa
Gặp binh An Thủ Trung ra hợp đoàn
Lòng mừng chuyện vãn hỏi han
Tính sơ tổn thất, luận bàn mưu cơ
-“Mấy ai lường được chữ ngờ
Thời suy vận rủi, thế cờ sa tay
Đọ so chiến trận mới hay
Châu Thông sáng trí cao tài khó đương”.
Trung rằng:”Trúng trật chưa tường
Thầy đồ học lóm mấy đường kiếm cung
Vắng mèo chuột lắt vẫy vùng
Thứ ương gàn sánh anh hung, ai hơn!
Thiên Lương xưa cũng một phồn
Muống bèo chen đứng giữa bồn quế lan
Lửa nung biết đá biết vàng
Mang tên bỏ ải Đồng Quan chạy dài
Vùi chôn xương nát đồi cây
Vóc chồn cheo, sức cáo cầy kể chi.
Châu Thông con lão ra gì
Mài mò mưu chước Trương Nghi, Võ Hầu
Nghiệp Thành lưng mật bấy lâu
Những lo bỏ xác rừng sâu âm thầm”

Chí rằng:”Nghĩ vậy là lầm
Giành tranh thiên hạ, nhơn tâm đứng đầu
Ngựa Yên xưa giẫm Phụng Lâu
Đất trời mù mịt một bầu hỗn mang
Là do chính sự nát tan
Tham quan nhũng nhiễu, trào đàng tranh phân
Thuế sâu đổ ập đầu dân
Ngôi cao thiên tử lạt dần mùi hương
Thừa cơ nuôi mộng bá vương
Đập cho xã tắc nhà Đường tiêu tan
Huyền Tôn trốn sảng chạy hoàng
Lui về Ba Thục, chỉnh trang thế tình
Dậy oai thần võ anh minh
Dỗ an trăm họ, thanh bình một phương
Thôn quê cho đến phố phường
Trên hòa dưới thuận, yêu thương chung lòng
Đừng coi nhẹ gã Châu Thông
Nếp nhà đạo lý, giống dòng binh gia
Còn thơ, tiếng đã nổi xa
Vẫy vùng trận bút, xông pha côn quyền
Tầm nhìn đạt địa thong thiên
Tuổi non nhưng trí sánh liền Ngọa Long
Cuộc đua chem. cọp bắt rồng
Tử Nghi ra sức hợp đồng Châu Lang
Chuyển xoay biến hóa chiến tràng
Phép khuôn chắc chắn đáng trang anh hào
Nhơn nhơn tự đắc làm cao
Không người dưới mắt trước sau lụy mình”.
Gian nan lên thác xuống gành
Ngược xuôi đưa đẩy buồn tanh theo dòng
Trũng sâu đèo dốc chập chồng
Chênh vênh đá dựng lạnh lùng thâm nghiêm
Cựa mình trở giấc chim đêm
Đường mòn thoai thoải cỏ mềm vờn quanh
Nhìn lâu Trung Chí dùn mình
Rắn khoanh cọp núp, phục binh chưa tường
Rối lòng trăm mối vấn vương
Mất còn gang tấc liệu lường được đâu
Đóng quân gác ngọn cây cao
Bụi lùm giấu dạng, bấm nhau canh phòng
Chen mây, rạng mặt trời hồng
Rừng ào lá động, mấy vòng quân vây
Sương tan cờ phất phơ bay
Ngươn Hanh xuất trận với vài trăm binh
Cười rằng:”Con tạo công bình
Cao bay xa chạy, giấu mình mãi sao!
Lưới trời lồng lộng trên cao
Bàn tay nhơ nhớp máu đào - Khó chui
Rã thây khao thưởng lằng ruồi
Cọp lôi quạ rỉa, xác vùi xanh cây”.
Hai bên thủ thế trận bày
Sấm gầm ngọn kiếm, sét bay đầu chùy
Lợi Trinh hợp sức Quán Chi
Điều quân thiện xa, tay ghì nõ cung
Càn Chơn, Trung Chí, Thủ Trung
Thế cô đất hiểm buộc lòng giao chinh
Ngăn luồng sóng dữ Đường binh
Xe lương rắp nẻo, đá gành che quân
Xơ rơ bộ kỵ hợp quần
Mở thong đường máu băng chừng càn ra
Càn Chơn cương giựt roi tra
Múa đao xông xáo đuổi nà Quán Chi
Nắng chiều trãng cỏ xanh rì
Chén đưa chưa nhắp, tiếng tì thúc thôi
Giàm danh khóa lợi tanh hôi
Trái oan đã kết để rồi gặp đây
Quê xưa lẻ bóng trăng đầy
Khăn tang ngùi nhớ xác xây nên thành
Vinh quang vài kẻ tướng khanh
Biết chăng xương lính rừng xanh lớp hàng
Binh Yên nát lối tan đàn
Sa cơ - Gắng gượng khó toan bước cùng
Thái Sơn nhẹ tựa lông hồng
Gan vàng chọi với tên đồng được sao!
Càn Chơn sểnh miếng rơi đao
Phút giây làm quỉ không đầu nào hay
Dẫn thân vào chốn đọa đày
Tâm thần rối loạn, hai tay rã rời
Thủ Trung dẫu muốn đổi dời
Én đơn đâu dễ kéo trời vào Xuân
Chỉ mành treo ngọn ngàn cân
Giữa trùng tên đạn. non thần phách bay
Nhìn quanh đâu thấy còn ai
Não lòng, Trung Chí thở dài lặng thinh
Hà Nam sáu vạn tinh binh
Cuốn trong bão lửa nát hình tan xương
Được thua hơn kém đã tường
Lưng trời tiếng hạc đêm sương giựt mình
Bước thầm đêm rợn hãi kinh
Chơn qua đất lạnh, gập ghình truông sâu
Ngại ngần lởn vởn mây sầu
Trời hừng hững sáng tới đầu ải quan
Tư Minh dẫn viện quân sang
Thân chinh xông trận cứu an Nghiệp Thành
Truyền rằng:” Đưa trước kỵ binh
Thuyền bè tập hậu thủy trình Ba Khâu
Giục giông thét gió đưa mau
Dốc toàn sức lực đối đầu Châu Lang
Mông xung, khai lãng giăng hàng
Phăng phăng lướt sóng Trường Giang ngược dòng
Trời mu dày đặc sương đông
Chèo lan khua mái minh mông sông dài
Chợt đâu pháo nổ inh tai
Đầu người lố nhố, tên bay kín trời
Trôi xuôi bè lửa khắp nơi
Cháy bừng thuyền gỗ giữa vời chông chênh
Tuốt gươm đỡ gạt bốn bên
Hối quân lên bộ bến ghềnh lựa chi
Thót yên, thúc gót ngựa kỳ
Cương buông , roi quất kể gì gian nan.
Đầu non thoáng bóng binh dàn
Quày lưng mang chạy tìm phan ẩn mình
Thấm mùi sướng khổ nhục vinh
Tàn quân bại tướng đồn binh Ô Đề
Chia cay chịu đã chán chê
Đêm đi ngày lánh lẻn về Bắc Yên
Tin đưa thắng trận liền liền
Châu Thông khẩn cấp lịnh truyền tấn binh
Nhận chìm thủy trại Động Đình
Diệt quân tiếp ứng cứu thành Du Giang
Nhồi rơm nhét ngách đào hang
Đông dương Tây kích đánh tràn Giang Lăng
Trừ Trung sóng nổi đất bằng
Liên quân thủy bộ đạp phăng Giang Hoài
Võ Xương lũy rộng thành dài
Thế cờ nghiêng lệch co tay hàng đầu
Trời xui biển hóa cồn dâu
Nồi kê chưa chin sông sâu nên đồng
Khói un đốt rụi bầy ong
Mừng lên khóe mắt, giọt nồng chảy quanh.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét