Profile Visitor Map - Click to view visits

Nhớ Chiếc Áo Dài Xưa

(Tặng khách hành hương về nguồn)

Yêu em từ kiếp nào
Gặp em chừng lâu lắm
Nét tha thướt ấp ủ làn hơi ấm
Tà áo bay in đậm dấu thời gian
Gà gáy trưa, thôn cũ nắng tràn
Áo chẹt vá quàng - Giọng ầu ơ của mẹ
Gió thoảng lướt, nhịp võng trưa đưa nhẹ
Thế giới huyền mơ chợt ghé miên man
“Trầu lên nửa nọc trầu vàng
Thương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng”

Những mùa xuân tiếp nối những mùa xuân
Bước thơ ấu ngập ngừng hoa với mộng
Nẽo trước thênh thang – Dòng thời gian trải rộng
Cụm đất nghèo vắng bóng những niềm vui
Cuống rún lìa xa, tấc dạ bùi ngùi
Chiếc áo vá quàng, cuộc đời đen như đất
Cô thôn nữ mãi lũ lam đời chật vật
Tre sau nhà cao ngất đứng mỏi mòn
Đời xuôi mau - Người mất, áo chẳng còn
Bùn nước đọng, gót chân son là dĩ vãng

Tim rộn rã, muốn tâm tình trút cạn
Có người tìm cô bạn Gia Long
Cô gái trường áo tím ngày xưa
Trong nắng ấm má hồng
Giờ tóc dệt màu bông
Mà tà áo vẫn bình bồng trong tâm tưởng


Đã biết yêu mà hồn còn rất ngượng
Chiều hoài hương – Chân lạc hướng đất người
Nửa tháng cháo chợ cơm hàng –
Ròng rã đếm mưa rơi
Tay úp mặt – Ôm mảnh đời lưu lạc
Núi Ngự mờ sương – Dòng Hương trong vắt
Cầu Trường Tiền xa lắc sáu vại dài
Khói sóng hoàng hôn – Lòng chợt ấm chiều nay
E ấp nón bài thơ, thướt tha tà áo dài Đồng Khánh
Gót viễn xứ, chiều Cố Đô lành lạnh
Dạ nhuốm vui, khóe mắt rịn giọt sương
Gác trọ nghèo lóng gà gáy tha hương
Bóng nhòa nhạt hắt lên tường cô độc

Cuộc chinh chiến lê chuỗi ngày thảm khốc
Tình vù bay, cắt ngang dọc bạn, thù
Giữa trưa hè sụp bóng tối âm u
Lá lả tả dù ngày thu chưa tới
Trời đất rộng bom cày đạn xới
Màu áo xưa bay vội đỉnh mây mù
Cấy đông ken đêm lạnh hoang vu
Nơm nớp sợ trận đổ dù, phục kích
Cô gái quê cầm lồng đèn, ôm tập sách
Lớp i tờ - Trường dừng vách lá chằm
Tai ngóng nghe đạn pháo réo gầm
Miệng lẳm nhẳm thì thầm bài mới học
Gọn trang phục, gọn chân tay đầu tóc
Có mơ gì cái hình vóc thướt tha
Bọc lụa nhung ngũ sắc của Hằng Nga
Chiếc áo dài là tinh hoa nét đẹp

Đã hết rồi hận thù và sắt thép
Nới rộng tay làm mà vẫn hẹp miếng ăn
Đời đương cần lưng thớt bắp tay săn
Thiên hạ nghĩ: “Đẹp đâu bằng có ích”
Quần chặm vá, mảnh áo thô nặng trịch
Dép kéo lê la thanh lịch đời người
Chóng qua rồi cái thập kỷ bảy tám mươi
Vũng nông hẹp, ta khóc cười lặn hụp
Xó bếp vắng, con chó già ẩn núp
Chường mặt ra sợ bị chụp, bị vồ
Cài chặt then, sợ ruồi muỗi bay vô
Gặm nhắm mãi khúc xương khô meo mốc
Cô giáo trẻ bước vào lớp học
Bận quần tây, áo cộc hở mông đùi
Chiếc áo dài ơi! Ta tiếc mãi khôn nguôi
Sống giữa đám mù đui nghệ thuật
Kẻ hiểu biết lặng câm – Mà nỗi lòng u uất
Người ngu si theo lốc trốt cuốn đi
Dạ, dạ, vâng lòng chẳng nghĩ suy
Dạ non nớt biết gì là nét đẹp

Óc hủ lậu, được một thời cũng đẹp
Bay xa rồi cảnh mắt khép tay che
Mở toang hoác cửa ra – Gió lộng tư bề
Bốn biển năm châu - Lối đi về muôn nẽo
Đã mười năm theo chân người lẻo đẻo
Nay rực rỡ hào quang thần diệu giống Tiên Rồng
Thổ Cẩm muôn màu, gấm Thái Tuấn, lụa Hà Đông
Đưa lên đỉnh chiếc áo dài của giống dòng Lạc Việt

Hải Chu 08-03-2002


Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2009

LB028- Viếng Lão Mai

Viếng Lão Mai

(Lão Mai, Bạch Hạc: bút hiệu Gs Mai Đồng Ấu)

Bây giờ Xuân, hãy còn Đông?
Mà nghe sương nặng giọt ròng rã đêm
Phù vân, ngã bóng bạch kim
Bơ vơ non Dĩ, lòng mềm nổi trôi
Mưa nguồn theo lái về xuôi
Bèo mây tan hợp phương trời nào đây?
Lợp lều nát lá thưa cây
Máu loang chân nứt tay chai khổ hình
Mưa đêm thánh thót liếp mành
Áo đơn sờn gáy, ta mình, mình ta.
Tình thân bỗng hóa người xa
Bao năm dành dụm, lửa nhòa khói xanh.
Bỏ, thương – vương, cùng tội tình
Bấy nhiêu khổ lụy một mình riêng mang
Đạn bom chực sẳn lớp hàng,
Nét hào hoa vút thênh thang mây trời.
Về đi thôi! Về đi thôi
Bút nghiên chẳng nợ, ngậm ngùi đời ta
Nửa đời giăng mắc phong ba
Dẫu mai sương điểm vàng pha lối mù
Não lòng nặng lá mưa thu
Môi mềm nước mặn bay vù cõi Xuân
Nước non đồng bịnh tương lân
Đời ta ai khóc? Ngại ngần khóc ai
Nhặt thưa tâm cảnh hòa hai
Tân giang ngôn tự canh dài ca ngâm
Đất người, may gặp tri âm
Xua tan dâu biển, cát lầm đi thôi
Hoa vùi cát lở sông bồi
Thân tàn chí cả mây trời còn vương
Một chiều thăm cảnh viễn phương
Trải hoa mặt đất đượm hường cành xuân
Chân rời lòng luống bâng khuâng
Đào hoa xóm vắng ân cần tiễn đưa
Dặm dài bóng đổ cành thưa
Thi đàn xướng họa hẳn chờ một mai

Huyền Hạc, 1982

(Kỷ niệm ngày dự đám cưới Mai Hoàng Long ở Châu Hòa)


LB027- Vô Đề

Vô Đề

Quen người xa lạ nơi nầy
Vuốt ve lời quỉ mặt dày cuội trăng
Đêm dài mất ngủ trán nhăn
Bụi thời gian phủ khô cằn tóc sương
Xe tàn gỏ nhịp dấu sương
Đời thay đổi lắm - Ngẫm dường chiêm bao

Hải Chu, Sài Gòn 1995, đi dạy về khuya.


LB026- Đi Với Thời Gian

Đi Với Thời Gian

Hoa đường nở rộ cành sung
Ngày tàn năm cũ ngượng ngùng đi qua
Vết chai hằn cứng tay ngà
Chuông chiều lơ đãng ngân nga giọt trầm
Sống liều cõi tạm phù vân
Lửa hương nứt rạn dấu chân luân hồi
Tinh mơ tóc mới rẽ ngôi
Hoa kia lần lữa cũng rồi lợt hương
Gót bơ vơ vấy bụi đường
Mùa hè trái rụng bốn phương gió lùa
Vô tư lũ trẻ cợt đùa
Giẫm lên mơ mộng từng mùa thờ ơ
Trăng sương đêm quạnh hững hờ
Màu thời gian đà xóa mờ ngấn son
Quạnh hiu gót rổ chân mòn
Dửng dưng quen lạ, ai còn đón đưa.

Hải Chu, Phú Hưng 06-1979

LB025- Nai Tơ

Nai Tơ

Nai tơ thức giấc ngỡ ngàn
Phù sa nước lù sóng tràn lên khe
Tần ngần quán gió ngồi nghe
Chiều xuân chớm dậy rụt rè phấn hương
Tơ lòng mở cổng thiên đường
Chân son giẫm đám bụi hường thênh thang
Tim mơ trăm ngọc ngàn vàng
Muôn con suối mộng ôm quàng bước em
Thế rồi thu rụng sương êm
Xếp chồng bao lá ướt mềm nhũn mưa
Mặt trời bóng lợt nắng trưa
Hắt hiu đỉnh tụ mây mờ giăng ngang
Cội cây xơ xác lá vàng
Bơ vơ tám cõi hỗn mang trăng cài
Lối về tắt nẻo ngày mai
Hoàng hôn chập choạng thở dài buồn thương
Lạnh căm xa lạ bốn tường
Gió đông về ngự con đường cquan
Thiêu thân bám ngọn đèn tàn
Cho vui một chút-Địa đàng âm u.

Hải Chu, Phú Hưng 12-1977

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

Đường024- Mừng Xuân

Xuân Hy Vọng

Chào đón “Mai đồng” thay thế Kha
Ngàn mai lộng lẫy, rợp rừng hoa
Thương trường tấp nập, tăng hàng hóa
Công nghiệp rộn ràng sản phẩm ra.
Pháo nổ rượu nồng người phấn khởi!
Cờ bay điện sáng cảnh chan hòa.
Năm nay chuẩn bị sang năm tới,
Âu Á cộng đồng thịnh nước ta.

Bá Trung, Xuân Giáp Tuất


Theo vận “Xuân Hy Vọng”

Bèo bọt phù sinh kiếp lạng kha
Ham chi vật chất chốn phồn hoa ?
Tình vờ ngao ngán tìm phương lánh
Nghĩa giả chán chường kiếm nẻo ra
Cây đá anh em chơn tánh vẹn,
Cá chim bầu bạn phác tâm hòa
Hơn thua phó mặc theo dòng nước
Danh lợi không màng, bạn biết ta.

Thạch Trung, mồng Năm Tháng Giêng Giáp Tuất

I- Mừng Xuân

Giấc bướm mơ màng mộng bách kha
Pháo đâu nổ rộn giục ngàn hoa
Mới hay Trừ Tịch đêm nay tới
Nào biết Giao Thừa lát nữa ra
Hoa gấm lân đi kình ngạc lặn
Nước non phụng gáy nghĩa nhơn hòa
Chơn thành chúc phước mùa xuân đến
Thắm đượm tình nhau bạn với ta.

Huyền Hạc, 1994

II- Đáp Thạch Trung

Hồn Trang hóa bướm giấc Nam Kha
Có nghĩa gì đâu gió giỡn hoa
Lặn hụp ao tù không lối trốn
Giày vò chuyện tục chẳng đường ra
Cội tùng rêu mốc chơn Huỳnh Thạch
Cụm đá trăng in sáo Thể Hòa
Khương Tử bảy mươi đeo ấn soái
Lẽ nào vận bỉ bạn cùng ta

Huyền Hạc, 1994

Đường023- Thợ Rèn

Thợ Rèn

Thân ái tặng anh Bá Trung

Ì à ì ọp sắt dằn đe
Gió lửa đùa nhau hực đỏ hoe
Gân lực búa thầu tròn hóa giẹp
Luồng hơi ống bễ khịt rồi khè
Nhân tình ấm lạnh thây bầy trẻ
Danh lợi bon chen mặc cống nghè
Sắt thép trui rèn ngâm mút chỉ
Thử chơi một phát! phải kiêng dè

Huyền Hạc, 1982



Đường022- ...Quảng Thành Tử

Tặng Quảng Thành Tử**

Pháp thuật vừa thông phản tức thì
Lòng heo dạ chó có ra chi
Tuyệt chiêu lỡ dạy phường vô sỉ
Bửu bối lầm giao đứa bất nghì
Chiếc ấn “Phiên Thiên” thầy độn thổ
Lưỡi cày Võ Kiết tớ tan thi
Quảng Thành beo gấu còn chưa thấy
Mắt thịt Ân Giao biết, dễ gì

Thạch Trung

** Theo truyện Phong Thần: Quảng Thành Tử
truyền Phiên Thiên Ấn đánh bạt được núi
cho Ân Giao, bị học trò phản dung ấn đánh lại thầy,
QTT phải đôn thổ mới thoát được. Sau Ân Giao mắc
lời thề bị Lưỡi cày của Võ Kiết xóc qua mà chết như
lời thề với thầy lúc hạ san



An ủi Quảng Thành Tử

Giận quân ăn xổi lại theo thì
Chà đạp tình người có xót chi
Trở mặt lừa thầy, đồ bất nghĩa
Thay lòng phản bạn, đứa vô nghì
Phép bùa cắp trộm đâu là phép
Thi thể tan rời chẳng phải thi
Đệ tử Ngọc Hư đâu có sợ
Trèo thang thứ cóc có ra gì

Hải Chu 19-03-1996


Mặc Ai Lỗi Đạo

Thuận thảo bền lâu, nghịch tức thì!
Thâm tình thôi hết, có còn chi
Trịnh Hâm dẫu đó đành sai nghĩa
Tử Trực ta đây chẳng lỗi nghì
Nhớ thuở xum vầy còn vịnh phú
Bây giờ tan rã mới làm thi
Thói đời đen trắng không lường được
Tìm bạn tâm giao, há dễ gì ?

Bá Trung