Profile Visitor Map - Click to view visits

Nhớ Chiếc Áo Dài Xưa

(Tặng khách hành hương về nguồn)

Yêu em từ kiếp nào
Gặp em chừng lâu lắm
Nét tha thướt ấp ủ làn hơi ấm
Tà áo bay in đậm dấu thời gian
Gà gáy trưa, thôn cũ nắng tràn
Áo chẹt vá quàng - Giọng ầu ơ của mẹ
Gió thoảng lướt, nhịp võng trưa đưa nhẹ
Thế giới huyền mơ chợt ghé miên man
“Trầu lên nửa nọc trầu vàng
Thương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng”

Những mùa xuân tiếp nối những mùa xuân
Bước thơ ấu ngập ngừng hoa với mộng
Nẽo trước thênh thang – Dòng thời gian trải rộng
Cụm đất nghèo vắng bóng những niềm vui
Cuống rún lìa xa, tấc dạ bùi ngùi
Chiếc áo vá quàng, cuộc đời đen như đất
Cô thôn nữ mãi lũ lam đời chật vật
Tre sau nhà cao ngất đứng mỏi mòn
Đời xuôi mau - Người mất, áo chẳng còn
Bùn nước đọng, gót chân son là dĩ vãng

Tim rộn rã, muốn tâm tình trút cạn
Có người tìm cô bạn Gia Long
Cô gái trường áo tím ngày xưa
Trong nắng ấm má hồng
Giờ tóc dệt màu bông
Mà tà áo vẫn bình bồng trong tâm tưởng


Đã biết yêu mà hồn còn rất ngượng
Chiều hoài hương – Chân lạc hướng đất người
Nửa tháng cháo chợ cơm hàng –
Ròng rã đếm mưa rơi
Tay úp mặt – Ôm mảnh đời lưu lạc
Núi Ngự mờ sương – Dòng Hương trong vắt
Cầu Trường Tiền xa lắc sáu vại dài
Khói sóng hoàng hôn – Lòng chợt ấm chiều nay
E ấp nón bài thơ, thướt tha tà áo dài Đồng Khánh
Gót viễn xứ, chiều Cố Đô lành lạnh
Dạ nhuốm vui, khóe mắt rịn giọt sương
Gác trọ nghèo lóng gà gáy tha hương
Bóng nhòa nhạt hắt lên tường cô độc

Cuộc chinh chiến lê chuỗi ngày thảm khốc
Tình vù bay, cắt ngang dọc bạn, thù
Giữa trưa hè sụp bóng tối âm u
Lá lả tả dù ngày thu chưa tới
Trời đất rộng bom cày đạn xới
Màu áo xưa bay vội đỉnh mây mù
Cấy đông ken đêm lạnh hoang vu
Nơm nớp sợ trận đổ dù, phục kích
Cô gái quê cầm lồng đèn, ôm tập sách
Lớp i tờ - Trường dừng vách lá chằm
Tai ngóng nghe đạn pháo réo gầm
Miệng lẳm nhẳm thì thầm bài mới học
Gọn trang phục, gọn chân tay đầu tóc
Có mơ gì cái hình vóc thướt tha
Bọc lụa nhung ngũ sắc của Hằng Nga
Chiếc áo dài là tinh hoa nét đẹp

Đã hết rồi hận thù và sắt thép
Nới rộng tay làm mà vẫn hẹp miếng ăn
Đời đương cần lưng thớt bắp tay săn
Thiên hạ nghĩ: “Đẹp đâu bằng có ích”
Quần chặm vá, mảnh áo thô nặng trịch
Dép kéo lê la thanh lịch đời người
Chóng qua rồi cái thập kỷ bảy tám mươi
Vũng nông hẹp, ta khóc cười lặn hụp
Xó bếp vắng, con chó già ẩn núp
Chường mặt ra sợ bị chụp, bị vồ
Cài chặt then, sợ ruồi muỗi bay vô
Gặm nhắm mãi khúc xương khô meo mốc
Cô giáo trẻ bước vào lớp học
Bận quần tây, áo cộc hở mông đùi
Chiếc áo dài ơi! Ta tiếc mãi khôn nguôi
Sống giữa đám mù đui nghệ thuật
Kẻ hiểu biết lặng câm – Mà nỗi lòng u uất
Người ngu si theo lốc trốt cuốn đi
Dạ, dạ, vâng lòng chẳng nghĩ suy
Dạ non nớt biết gì là nét đẹp

Óc hủ lậu, được một thời cũng đẹp
Bay xa rồi cảnh mắt khép tay che
Mở toang hoác cửa ra – Gió lộng tư bề
Bốn biển năm châu - Lối đi về muôn nẽo
Đã mười năm theo chân người lẻo đẻo
Nay rực rỡ hào quang thần diệu giống Tiên Rồng
Thổ Cẩm muôn màu, gấm Thái Tuấn, lụa Hà Đông
Đưa lên đỉnh chiếc áo dài của giống dòng Lạc Việt

Hải Chu 08-03-2002


Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

2D- Trở Lại Trường An

2D- TRỞ LẠI TRƯỜNG AN

Sân thông hứng cảnh trăng tròn
Bầu nghiêng rượu cúc, giọng dòn ca ngâm
Trời trong xanh, cỏ sương dầm
Cây mù ngọn quạnh, thác gầm lũng xa
Chuyện trò môi ấm hương trà
Châu xin một chuyến dạo qua đô kỳ
Liếc xem thần thái tiểu nhi
Trầm ngâm bấm đốt can chi một hồi
“Vận con còn lắm lôi thôi
Nếu như rạng sáng diễn khơi kinh thành
Mãng xà trong bộng nằm khoanh
Tháng giêng sát chủ rành rành chẳng sai
Phải chờ gà gáy khuya mai
Xét trong tám cửa, môn khai lên đàng”
Đến ngày nai nịch gọn gang
Củi khô nặng gánh băng ngàn bước mau
Nắng chan rát phỏng trên đầu
Mồ hôi muối bạc áo nâu vai sờn
Màn đêm buông phủ chập chờn
Mong manh vải mỏng lạnh rờn rợn da
Khói vương mặt đất là là
Nghiêng vai góc phố tạm qua đêm này
Tỉnh mê hồn bướm giấc mai
Đèn leo lét đóm thôn ngoài lim dim
Lặng trang cây cỏ im lìm
Mây trời vần vũ, người thêm não lòng
Sao lần lợt sắt trời Đông
Chi di chuyền hót, ráng hồng ửng lên
Vật, người hổn độn chợ phiên
Xe quan bụi hốt, ngựa biền trốt bay
Xô bồ tòa rộng dãy dài
Đưa chơn theo lớp sóng người vô trong
Ngũ Lăng thanh lịch cạn dòng
Xác xơ lều lá sạch không quán hàng
Phèng la mãi võ ầm vang
Thượng vàng hạ cám bày hàng giáo khiên
Âu sầu bó gối mái hiên
Co ro gió lạnh vài tên ăn mày
Thị thiềng hoang phí ăn xài
Ngàn trùng cách biệt đất dài trời xa
Xọp ve bụng trống đêm qua
Miếng ăn chợ lạ biết là tìm đâu
Một già áo bạc quần nâu
Cong tôm manh chiếu, gối đầu cánh tay
Mới đây lảnh án đi đày
Bồng con dắt vợ ra ngoài rừng thiêng
Nghiệp chung dẫn lối sầu riêng
Mòn tay cuốc đất đào tiền nuôi thân
Sơn lam chướng khí hai lần
Cướp đôi trẻ dại - Bạc phần thương ôi
Ở về? – Khó đứng khôn ngồi
Trao thân beo cọp? Tái hồi quê xưa?
Của tiền giặc vét chẳng chừa
Túm đùm nương náu nắng mưa chái ngoài
Trát đòi gia quyến hôm nay
Hành trang khăn gói nội ngày rời kinh
Mới mờ mờ đất bình minh
Kẻ đao, người gậy quân binh rộn rang
Nhận đầu lão chiếc già giang
Quất roi kéo xễ, lạy van được nào
Rằng: “Xin mở lượng trời cao
Thương thân hèn mọn dãi dầu đắng cay
Vợ nhà bịnh ngặt nằm dài
Tiền nong đâu có rước thầy thuốc thang
Hai con nhỏ dại cơ hàn
Món thừa canh cặn quán hàng hảo tâm
Tơ đồng mượn giọng ngũ âm
Đờn rong hát dạo mong cầm tấc hơi
Phố phường chợ búa đông người
Nắn cung so phím lựa lời ca ngâm
Lưng cơm nước mắt chan dầm
Sớm xin bố thí, tối nằm mái hiên”
Hét rằng: “Phép tắc cửa quyền
Cầm cân chẳng vi, không thiên chút nào
Lẽ ra làm quỉ cụt đầu
Hoặc đày trọn kiếp ngựa trâu bọn mầy
Lớn gan lẽo lự đặt bày
Trưa nay căng nọc, sớm mai vô rừng”
Đòn thù đá bụng thoi lưng
Đầu gông ngả úp, mắt trừng tay xuôi
Ôm thây bà vợ sụt sùi:
“ Mất còn thoắt đã tách rời đôi phang
Gởi thân hùm sấu sài lang
Mẹ con côi cút tấc đàng rủi may
Ức oan chi bấy cao dầy
Lết la sống mọn tháng ngày nổi trôi
Phận bèo phó mặc sóng nhồi
Linh đinh bờ bến phương trười nào đây?”
Thở than lời vắn tình dài
Kẻ qua đường cũng châu mày lệ sa
Lá chằm nát gói qua loa
Nương hoang bươi huyệt đem ra chôn vùi
Khăn tang quấn trán ba người
Mang xiềng lảnh án lưu dời bữa sau
Đám đông bu kín giờ lâu
Sai nha lính lệ giải hầu quan trên
Mắng rằng: “Thằng giặc đê hèn
Cứng đầu ương ngạnh tội đền mới xong
Bọn bây quần kiến tụ ong
Rắp tâm làm phản a tòng đứa gian
Châu Thông bị giải theo đoàn
Giữa đường tật ách vương mang nào ngờ
Ồn ào lộn xộn hàng giờ
Đứng ngồi nóng ruột, ngóng chờ vào sân
Nghinh ngang lính tráng lưng trần
Mắt hừng hực lửa, tay phần phật roi
Chòi canh ậo ọe thét còi
Giọng loa khó dễ, nặng lời chanh chua
Giáo xô, khiên đẩy tay đùa
Người vô tội, kẻ già nua đi cùng
Ngả nghiêng cờ lọng lụa hồng
Cai tù, chúa ngục đặc trong chật ngoài
Tay chơn bộ hạ hang hai
Hét hò vẹt lối quan lai công đường
Khí trời ngột ngạt khác thường
Rào ngăn vách cản lũy tường vượt cao
Hỏi dò cật vấn từng câu
Vo tròn bóp méo chận đầu lung tung
Gạn tra vụn vặt lòng vòng
Ai ai cũng thấy phập phòng đâu yên
Chữ rằng: “Mọi sự do tiền”
Lịnh đòi bước tới cửa quyền khó thay
Dẫu cho dạ thẳng lòng ngay
Không tù cũng tội, rủi may khó dời
Bọn quan làm đất làm trời
Buộc ràng bắt bẻ cho lòi bạc ra
Luật ban chẳng kể trẻ già
Giần nhừ mười trượng, phạt ba trăm tiền
Mò lưng, chẳng đủ nạp liền
Tống giam ngục tối, chơn xiềng cổ gong
Hầu bao lép xẹp sạch không
Bán buôn chăt mót, gánh gồng gian nan
Đánh mùi biết mối giàu sang
Nặng tay tra tấn – Đòi vàng cũng ưng
Mới cung, buộc tội phải xưng
Gớm ghê thay! Luật sói rừng kên kên
Tay còng, Châu ngước trông lên
Thấy đầu chó sói xâm trên ngực trần
Mấy tên tiểu tốt đứng gần
Bắp cơ cuộn khúc, đường gân nổi vồng
Quấn trùm hạ bộ che mông
Da dê vận khố, búa đồng cầm tay
Sói đương hung hãn ra oai
Nhăn răng nanh nhọn khoe tài hùng anh
Mặt mo giở giọng lôi đình:
“Thầy chùa sao lại đành hanh việc người?
Đã mang tiếng đoạn tình đời
Lại xen thế tục, xỏ nơi gian tà
Tên ăn mày chẳng ruột rà
Đậu tiền chôn cất nghĩa là làm sao?”
Nhớ lời thầy dặn đã lâu
Cắn răng nhịn nhục ngỏ hầu thoát nguy
Rằng: Từ thọ giới sa di
Học câu hỉ xả, từ bi nằm lòng
Củi rừng gánh bán chợ đông
Thấy người hoạn nạn đem lòng tương liên
Đồng rơi, xu rụng góp quyên
Những mong vơi bớt ưu phiền chúng sanh
Lửa thù tròng mắt long lanh:
“Biết gì thằng giặc hôi tanh ăn mày
Trước kia trấn ải Hình đài
Giết quân chém tướng tội nầy khó tha
Tới khi thất thủ trào ca
Cải trang hành khất lân la xóm giềng
Khổ saiđày miệt Tứ Xuyên
Lộn nài bẻ ống về liền trường An
Sờ sờ chống lịnh bổn quan
Manh tâm tụ đảng hợp đoàn dấy binh
Thưa rằng: “Gã nọ cùng đinh
Tay không tấc sắt tranh hành với ai
Đói nghèo áo vải quần gai
Tiền cho vung ném, hiên ngoài tạm dung
Cầm ca bến bãi vàm sông
Cơm thiu canh lạnh sống cùng thê nhi
Gây chi sóng gió bất kỳ
Đá đè búa nện còn gì xác thân
Tội kia dẫu nặng ngàn cân
Cũng chưa đến nỗi gánh phần tử vong
Thương tâm ai chẳng động lòng
Giúp người khốn khó nằm trong luân thường
Bần tăng khách lạ tha phương
Xót người phận mỏng chưa tường đầu đuôi”
Mắng rằng: “Sâu bọ lằng ruồi
Bu thây sình thúi, tưởng mùi thơm tho
Chống trời bằng nạn – Gan to
Già mồm lẽo mép quanh co gian tà
Kíp căng dùi nọc roi da
Đập cho bò lết, giam nhà lãnh lao
Cãi chày cãi cối ồn ào
Khố te, áo tét tưởng cao bằng trời”
Trọc trằn đoạn thảm đầy vơi
Lạ chưa! Họa giỡn tai chơi giữa đàng
Tréo tròng nạn ách vương mang
Đè đầu chụp tội – Quân gian khéo bày
Đau như dần, mỏi cả vai
Nhìn ra sương đục, mây cài liềm trăng
Cây mờ, lợt lạt bóng ngân
Chồi lan nụ hé, bãi tần hương xông
Quẩn quanh trong đám bụi hồng
Nhục vinh sướng cực do lòng nghĩ thôi
Vứt đi! Đeo đẳng chi đời
Cởi gông phiền não thảnh thơi tâm hồn
Đục trong, thua được mất còn
Coi như nắng tắt đầu non chiều tàn
Ngày kia, sương lạnh chưa tan
Nhà tù thức giấc, tán bàn xôn xao
Khóa khua lách cách đề lao
Có viên ngục tốt cúi đầu thưa qua”
“Tiểu binh vâng lịnh đại gia
Mời người dời gót ngọc qua thơ phòng”
Lối đi mát rượi lụa hồng
Thơm lừng trà cúc, rộ bong mai đình
Cửa to mở quát tiếp nghinh
Trầm bay phưởng phất, quyện mành khói vương
Lung linh lệ sáp nến hường
Huyện quan ngồi giữa ghế trường kỷ cao
Đôn ngà bọc gấm hoa đào
Có người khách lạ tóc màu sương pha
Thời gian chậm chạp trôi qua
Ngại ngần quan huyện phân ra mấy lời:
“Sai nha làm chuyện lôi thôi
Hiếp dân vô tội, bắt người hiền lương
Đêm qua viên ngoại họ Vương
Thăm chơi tệ phủ mới tường gian ngay
Nghe cao tăng với người đây
Vốn cành cùng cội chung cây - họ hàng
Còn thơ, nương náu đạo vàng
Bịt tai chuyện thế, dẹp tan lụy phiền
Mười năm giũ sạch nghiệp duyên
Bụi hồng chẳng ố gót tiên một đời
Ngày lành phố chợ ghé chơi
Quân hầu có mắt không ngươi mới lầm”
Vương viên ngoại dáng trầm ngâm:
“Việc qua xin gác, bận tâm ích gì
Mấy năm chú cháu phân ly
Buồm căng gió thuận, mây đi lại gần
Gặp nhau thơ thới tinh thần
Nhành khô mưa gội, trắng ngần điểm hoa
Nhạn Nam én bắc một nhà
Ơn dầy ban xuống, lòng già dám quên!”
Châu Thông nhìn thấy dáng quen
Tướng đi giọng nói, sực liền nhớ ra
Giáo đầu tập luyện binh gia
Kiếm côn khiếp chúng, tài hoa hơn người
Cáo từ viên ngoại phản hồi
Ký tờ bảo lảnh Châu rời dinh trung
Cỗ xe tứ mã thẳng giong
Cây ngàn chìm lớp bụi hồng dặm mai
Kẻ ăn người ở đông vầy
Gò cương đẩy cửa thơ trai tự tình
Một trời liễu biếc trúc xinh
Tiệc hoa dọn sẵn vườn quỳnh hiên trăng
Ân cần mời mọc đãi đằng
Giũ đi thôi! Lớp phong trần lâu nay
“Từ hồi lửa hốt tro bay
Lang thang biển nọ song này linh đinh
Nẻo đời mòn gót chông chinh
Vùi chôn gươm báu, tập tành bán buôn
Bạn bè bạc vạn tiền muôn
Giúp giùm vốn liếng lách luồn kinh dinh
Của chìm của nổi dụm dành
Bỏ ra mua đứt tướng khanh đương quyền
Lạ gì bầy ngốc tham tiền
Bạc vàng tram miệng, xích xiềng tháo bung
Mấy hôm thằng cháu Vương Hùng
Cho hay công tử mắc vòng ngục lao
Ra tay nào sợ tốn hao
Sợ đày ải chốn rừng sâu núi dài
Lê thê tháng lụn ngày chầy
Lộ ra lai lịch dạ nầy sao yên
Chữ rằng gặp biến tòng quyền
Đút lo chạy chọt, chích nghiêng công bằng
Đồng tiền giữ thế vạn năng
Thay đen đổi trắng lẽ hằng xưa nay
Dầu cho chớp giựt mưa bay
Bén hơi đồng cũng mê say thẩn thờ”
Vườn khuya vương vất hương mơ
Trắng bong bưởi rụng, song mờ sương lan
Chòm sau xóm trước lạnh tràn
Gió day phơn phớt mấy hàng ba tiêu
Ngủ lim dim cảnh đìu hiu
Vẳng đưa quốc gọi ít nhiều thôn xa
Hiên mai đôi bóng trẻ già
Tâm tình chưa cạn trống đà điểm tư
Nhét vào tay áo tờ thư
Hỏi thăm Giác Hải Thiền Sư đôi dòng
Kề tai nhủ hết sự lòng
Tóc tơ dặn bảo Châu Thông mọi đường
“Kíp mau lướt bụi bămh sương
Kẻo am mây vẫn chưa tường rủi may
Ngóng tin nhạn lẻ dặm dài
Liềm trăng ba điểm sao cài thương mong
Vận thời chưa lúc hanh thong
Nên dò sâu cạn, nên phòng trước sau
Sẵn đây chút đỉnh vải nâu
Áo thô, quần xấu biết đâu sẽ cần
Tiền nong ít ỏi hộ thân
Giắt lưng dằn túi theo chân giang hồ
Hẹn ngày núi lở sông khô
Nước non đứng dậy, cơ đồ vẻ vang
Vẹn lời nguyền mát tim gan
Thuồng luồng giẫy chết máu tràn biển Đông
Mây cao nghiêng trải cánh hồng
Dưới trời thỏa chí tang bồng - Gặp nhau
Dùng dằng chia biệt giọt sầu
Vẫy tay nhau khuất bờ dâu mới về



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét