6C- VƯỢT HUỲNH HÀ- ĐÁNH SƠN TÂY
Huỳnh Hà cuồn cuộn về đông
Đên ngày không nghỉ một dòng chảy xuôi
Bóng tà dương mấy độ rồi
Ửng hồng nhuộm cánh mây trôi thuở nào
Xưa nay mấy mặt anh hào
Trăng mờ nước lạnh sóng xao lối mù
Đầyu vơi, thành bại hiền ngu
Giựt mình xương gởi Diêm Phù như không
Ngựa xe giẫm lớp thây chồng
Trận cười điên dại nát lòng lệ khô
Đêm kia bóng tối mơ hồ
Nhắp nhem lửa đóm lô xô sóng gành
Bè lau kết giáo đươn cành
Túi da dê thổi căng phình vượt sông
Che nanh cọp rút móng rồng
Nép mình len hốc đá chông chinh bày
Im lìm dò bước chông gai
Âm u lối lạ lạc loài gót chân
Rừng sâu núp bóng ẩn thân
Chuyển quân đủ số lần lần sẽ toan
Bao vây dùng thế liên hoàn
Phụng hoàng sè cánh dấu đàn diều hâu
Cố đeo bám bắc đầu cầu
Đưa quân thiện chiến đánh vào lũy dinh
Đọ so tài ngạc sức kình
Ngươn Hanh hạ trại đồn binh quanh vùng
Thình lình cát bụi bay tung
Đáng tay ngẫm nghĩ kiết hung thế nào
Rằng: “câu Dĩ dật đãi lao
Thử chơi cho biết vàng thau đêm này
Vụng mưu khôn một ngu hai
Ta nên gài bẫy bắt bầy hươu non
Trò đùa kế mọn trẻ con
Thấp cơ thua trí mất còn sẽ phân
Nằm im khi địch tới gần
Ung dung để giặc tra chân vô tròng
Phục binh hờm sẳn tên đồng
Giương cung nhắm hướng bắn không hẹn giờ
Nặng nề thay phút đợi chờ
Mơ màng mây ngủ, lặng tờ gió hiu
Nửa đêm thành hạ điếu kiều
Điểm ba tướng cạnh, quân điều năm trăm
Bấm nhau cất lạc ngậm tăm
Lướt mình theo gió âm thầm như bay
Nghĩ rằng vất vả đường dài
Quân triều dật dựa ngủ say chẳng phòng
Nào ngờ vườn trống nhà không
Rõ lầm độc kế, rối bồng tim gan
Mồ hôi đẩm áo sảng hoàng
Điền Thanh dáo dác tìm đàng xuất bôn
Chạm tên hú vía hú hồn
Giáo chơm chởm chỉa, người xôn xao tràn
Thí thân gở nước cờ tàn
Hét đoàn mã kỵ dàn ngang đối đầu
Quân triều mác nhọn móc câu
Giựt chơn ngựa chiến đạp nhầu bủa vây
Điền Thanh múa chẳng kịp tay
Cụp đuôi bại tướng, chạy dài hãi kinh
Qua cơn rởn óc rùn mình
Tưởng như từ cõi U Minh hiện về
Lần dò lội suối qua khe
Mon men lối vắng, liệu bề lẻn êm
Chua cay sỏi cứng gót mềm
Cánh bằng gãy, lạc bến đêm sông hồ
Cướp dinh phút hóa thế cô
Bao nhiêu hổ tướng, bấy mồ binh sa
Hẳn chừng nép bóng rừng già
Theo truông Đông Bích ắt qua hiểm nghèo
Hang mây gió cợt thông đèo
Dốc triền cao ngất, trăng treo cuối ghềnh
Đuốc soi bừng pháo nổ rền
Hai đầu gặp địch xuống lên được nào.
A Ngùy nồng khét lửa gào
Phồng chơn than phỏng, sớt đầu tên buông
Trèo đèo bỏ ngựa chạy cuồng
Núp cơn trốt dọc, hùa luồng sóng ngang
Một mình thiên khổ vạn nan
Thân quen có bóng đóm tàn sườn non
Âm u cỏ quạnh sương mòn
Điểm tra sĩ tốt chỉ còn ngót trăm
Lừng danh chiến trận bao năm
Ngỡ mưu cao lại chọn lầm nước đi
Giấc hòe sực tỉnh còn chi
Tờ mờ bóng nguyệt bờ mi lệ nhòa
Trời hừng đông đậm cây xa
Bướm chen lá biếc, chim sà tàn xanh
Dẫn binh hối hả về thành
Thấy quân triều đã gác canh trong ngoài
Vọng lâu, Quang Bật cười dài:
- “Biết thời cơ mới đáng tay anh hung
Làm trai quên hiếu bỏ trung
Đạp giày nhơn nghĩa, phục tùng lẽ gian
Thẳng tay giáo bạo gươm tàn
Điêu tàn khắp chốn hờn oan ngập đầu
Đường ngay nẻo chánh về mau
Xóa tan ngang trái cơ cầu chiến chinh”
Đáp rằng: “Lỡ bước cơ binh
Vùi thây mấy vạn sanh linh trong thành
Phận ta dầu chết cũng đành
Há đâu tiếc lợi tham danh thói thường!
Đền bù biển máu non xương
Nỗi đau trăm họ bằng phương xử mình”.
Xuống thành lấy lễ tiếp nghinh
- “Khoan dung, đức cả triều đình xưa nay
Ba quân mạo phạm trọng oai
Ta cam thất lễ huynh đài bỏ qua
Rộng tình, lỗi lớn thứ tha
Chuyện xưa như ánh trăng tà sân hiên
Máy trời đưa đẩy nên duyên
Phẩm cao hạnh trọng lòng riêng nể vì
Xin cùng kết nghĩa tương tri
Chung lưng đưa nước qua kỳ long đong”.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét