3D- CHÂU THÔNG TỎ TÌNH
Hoa đầu ngỏ ngóng người thân
Gót chân hoang vắng ngót tuần trăng nay
Phên tranh khép lỏng then cài
Điểm thưa bóng trúc ngả dài lan can
Lăng thinh thông biết mơ màng
Chờ hơi gió thoảng phất làn mong manh
Trà tươi búp nụ chén sành
Đọc kinh Bát Nhã, xem tranh Thất Hiền
Nàng rằng: “Trăng gác sương hiên
Chim bằng gãy cánh truân chuyên rừng già
Người xa phút hóa ruột rà
Mười phân mến trọng vui hòa tình thân
Thước gươm nắng Sở mưa Tần
Xe tơ kết tóc đã lần nào chưa ?”
Chàng rằng chẳng ý lọc lừa
Vườn xuân trót khóa ngày trưa một ngày
Trẻ thơ núm níu gót thầy
Ngày tròn cung kiếm đêm dài bút nghiên
Nước suy, nặng một lời nguyền
Buông tên múa giáo cửa viên ứng hầu
Cội thung che áng mây sầu
Đất chôn nhau, mẹ quấn đầu khăn sô
Sống mòn, kiếp mọn giang hồ
Quê người vất vưởng, cùng đồ trắng tay
Duyên ưa, mong những có ngày
Cho chim liền cánh để cây liền cành
Ba chìm bảy nổi linh đinh
Ăn nhờ ở đậu gẫm mình mà thương
Dám đâu nghĩ chuyện tơ vương
Dám đâu đem sợi chỉ hường buộc ai
Rời chùa mười rủi một may
Nẻo đi hướng Tốn, lời thầy khắc ghi
Gặp nhau đây, hẳn duyên gì
Lời quê xin được một khi phân bày
Một mai, gió bụi dăm dài
Lòng sao quên nổi những ngày muối dưa
Nhớ người mong giấc mơ xưa
Bãi hoang gối trống, trăng mờ ôm yên
Buông tên muôn vạn trận liền
Hoa quì dành trọn tình riêng một người
Xót canh thương cội nào nguôi
Chim đơn bão cuốn xa rời rừng xưa
Cách chia thương mấy cho vừa
Thà như chẳng gặp bao giờ cho cam
Chút bèo đầu ngọn sóng lam
Sáng gành chiều vực, ngày vàm đêm doi
Đài gương gác tía có soi
Hoa phong nhụy, bướm lạc loài gặp nhau ?”
Vân Anh e thẹn cúi đầu
Mặt soan ửng cánh bông đào thêm tươi
Thưa rằng: “Quân tử chớ cười
Mẹ hiền khuất núi có mười năm dư
Mồ côi từ thuở còn thơ
Mì khoai rau cháo nương nhờ phụ thân
Xa thiềng thị sống cơ bần
Cửa nhà kém cỏi, lễ văn sơ sài
Gót mòn củi nặng hoằn vai
Rổ tre cá mọn chợ mai đông người
Khòm lưng thêu sắc hoa tươi
Màn loan trướng phụng bán người giàu sang
Lầu son nào dám mơ màng
Sẻ đâu dám ước đại bàng đầu non
Quê mùa - Tuổi tác hãy còn
Dại khờ - Nào biết mực son cho tường
Dám đâu trộm lịnh nghiêm đường
Gieo cầu hẹn lửa hò hương với người
Niềm riêng tỏ thiệt chín mười
Nỗi u hoài, biết mặt trời thấu chăng !”
Rằng : “Duyên Nguyệt Lão xích thằng
Tiền tài phấn thổ, nghĩa bằng thiên kim
Thờ cha ngay thảo trọn niềm
Hai mươi bốn hiếu khó tìm người hơn
Cảnh nhà gió kép mưa đơn
Tay chai khó nhọc áo sờn long đong
Một thân lo liệu ngoài trong
Tấm lòng nhân hậu, thơm nồng thức hương
Làu làu sáng nguyệt trong gương
Điểm son phái nữ, dễ thường có ai !
Lòng không cân sắc đo tài
Tình không liễu ép hoa nài chi đâu
Thấy người ý hợp tâm đầu
Giọt Ngâu Ô Thước bắt cầu Ngân Giang
Xưa nay nối nghiệp tông đàng
Chọn dâu Nam Giản dưng hương mới là
Núi cao biển cả là nhà
Quản chi lửa đỏ xông pha dẹp loàn
Non sông hoa dệt gấm đan
Mái nhà xưa kiếm kin lan dạo nào
Keo sơn gắn bó duyên đầu
Binh tàn lửa lụn hát câu tương phùng
Gìn trong tình thủy nghĩa chung
Chờ nhau tới mái tóc bồng hết xanh.”
Làn thu gợn khóe long lanh
Ngượng ngùng nàng mới bày tình thiết tha
“Chớm xuân cành mọn sương nhòa
Đường đời có hiểu đâu mà dám thưa
Ngày nào nuối bóng còn lưa
Hạc mờ mây quạnh âm thừa còn đây
Chưa lường được lối chông gai
Mười hai bến nước vơi đầy đục trong
Chơn non lỡ vấy bụi hồng
Xuồng con sóng dữ - Phụ lòng tri âm
Vưng lời kết giải đồng tâm
Nguyện cùng trời đất sắt cầm hòa dây
Thầm mong có được một ngày
Sân hồng xác pháo, xác bay khắp làng
Giờ đây giữ lễ đoan trang
Coi nhau bầu bạn gươm đàn mà thôi
Thương nhau quí trọng cả đời
Tiếng nhơ tiết xấu, kẻ cười người khinh
Xưa nay biển ái non tình
Đày thân lặn hụp, lụy mình ích chi”.
Tùng nghiêng bóng lã xanh rì
Chim đêm trở giấc, thầm thì lau xa
Mong manh gió phất rèm hoa
Từng cao mây thẳm, Ngân Hà giăng ngang
Vi vu gió lượn thông ngàn
Chàng Ngưu ả Chức thênh thang lưng trời
Chàng rằng: “Giao ước nhớ lời
Bản tình ca chẳng đổi dời nhịp cung
Biết đâu núi lở cạn sông
Dấn thân khổ nhọc, vướng vòng lao đao
Nhớ từ chừa vá trái đào
Mẹ cho đôi ngọc đeo vào cổ tay
Nước về biển cả có ngày
Bến xưa thuyền cũ vật này nhận nhau”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét