Profile Visitor Map - Click to view visits

Nhớ Chiếc Áo Dài Xưa

(Tặng khách hành hương về nguồn)

Yêu em từ kiếp nào
Gặp em chừng lâu lắm
Nét tha thướt ấp ủ làn hơi ấm
Tà áo bay in đậm dấu thời gian
Gà gáy trưa, thôn cũ nắng tràn
Áo chẹt vá quàng - Giọng ầu ơ của mẹ
Gió thoảng lướt, nhịp võng trưa đưa nhẹ
Thế giới huyền mơ chợt ghé miên man
“Trầu lên nửa nọc trầu vàng
Thương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng”

Những mùa xuân tiếp nối những mùa xuân
Bước thơ ấu ngập ngừng hoa với mộng
Nẽo trước thênh thang – Dòng thời gian trải rộng
Cụm đất nghèo vắng bóng những niềm vui
Cuống rún lìa xa, tấc dạ bùi ngùi
Chiếc áo vá quàng, cuộc đời đen như đất
Cô thôn nữ mãi lũ lam đời chật vật
Tre sau nhà cao ngất đứng mỏi mòn
Đời xuôi mau - Người mất, áo chẳng còn
Bùn nước đọng, gót chân son là dĩ vãng

Tim rộn rã, muốn tâm tình trút cạn
Có người tìm cô bạn Gia Long
Cô gái trường áo tím ngày xưa
Trong nắng ấm má hồng
Giờ tóc dệt màu bông
Mà tà áo vẫn bình bồng trong tâm tưởng


Đã biết yêu mà hồn còn rất ngượng
Chiều hoài hương – Chân lạc hướng đất người
Nửa tháng cháo chợ cơm hàng –
Ròng rã đếm mưa rơi
Tay úp mặt – Ôm mảnh đời lưu lạc
Núi Ngự mờ sương – Dòng Hương trong vắt
Cầu Trường Tiền xa lắc sáu vại dài
Khói sóng hoàng hôn – Lòng chợt ấm chiều nay
E ấp nón bài thơ, thướt tha tà áo dài Đồng Khánh
Gót viễn xứ, chiều Cố Đô lành lạnh
Dạ nhuốm vui, khóe mắt rịn giọt sương
Gác trọ nghèo lóng gà gáy tha hương
Bóng nhòa nhạt hắt lên tường cô độc

Cuộc chinh chiến lê chuỗi ngày thảm khốc
Tình vù bay, cắt ngang dọc bạn, thù
Giữa trưa hè sụp bóng tối âm u
Lá lả tả dù ngày thu chưa tới
Trời đất rộng bom cày đạn xới
Màu áo xưa bay vội đỉnh mây mù
Cấy đông ken đêm lạnh hoang vu
Nơm nớp sợ trận đổ dù, phục kích
Cô gái quê cầm lồng đèn, ôm tập sách
Lớp i tờ - Trường dừng vách lá chằm
Tai ngóng nghe đạn pháo réo gầm
Miệng lẳm nhẳm thì thầm bài mới học
Gọn trang phục, gọn chân tay đầu tóc
Có mơ gì cái hình vóc thướt tha
Bọc lụa nhung ngũ sắc của Hằng Nga
Chiếc áo dài là tinh hoa nét đẹp

Đã hết rồi hận thù và sắt thép
Nới rộng tay làm mà vẫn hẹp miếng ăn
Đời đương cần lưng thớt bắp tay săn
Thiên hạ nghĩ: “Đẹp đâu bằng có ích”
Quần chặm vá, mảnh áo thô nặng trịch
Dép kéo lê la thanh lịch đời người
Chóng qua rồi cái thập kỷ bảy tám mươi
Vũng nông hẹp, ta khóc cười lặn hụp
Xó bếp vắng, con chó già ẩn núp
Chường mặt ra sợ bị chụp, bị vồ
Cài chặt then, sợ ruồi muỗi bay vô
Gặm nhắm mãi khúc xương khô meo mốc
Cô giáo trẻ bước vào lớp học
Bận quần tây, áo cộc hở mông đùi
Chiếc áo dài ơi! Ta tiếc mãi khôn nguôi
Sống giữa đám mù đui nghệ thuật
Kẻ hiểu biết lặng câm – Mà nỗi lòng u uất
Người ngu si theo lốc trốt cuốn đi
Dạ, dạ, vâng lòng chẳng nghĩ suy
Dạ non nớt biết gì là nét đẹp

Óc hủ lậu, được một thời cũng đẹp
Bay xa rồi cảnh mắt khép tay che
Mở toang hoác cửa ra – Gió lộng tư bề
Bốn biển năm châu - Lối đi về muôn nẽo
Đã mười năm theo chân người lẻo đẻo
Nay rực rỡ hào quang thần diệu giống Tiên Rồng
Thổ Cẩm muôn màu, gấm Thái Tuấn, lụa Hà Đông
Đưa lên đỉnh chiếc áo dài của giống dòng Lạc Việt

Hải Chu 08-03-2002


Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2009

1F- AnLộcSơn Đánh ĐồngQuan

1F- AN LỘC SƠN ĐÁNH ĐỒNG QUAN

Hận tình tan Mã Ngôi pha
Lộc Sơn huy động trảo nha rửa hờn
Tấn binh đá chạy cát vờn
Thây chồng tối mắt cao hơn đầu người
Vó câu hốt bụi mịt trời
Voi bầy xông lướt lạch ngòi vỡ toang
Trốt bồng, lửa xoáy ải quan
Lù dâng suối thấp, bão đàn nhành cao
Huỳnh hôn tím ngắt mây sầu
Kỵ binh bộ tốt bào hao tranh hành
Giương binh khí múa vuốt nanh
Lung lăng coi dưới mắt mình không ai
Lập lòe lửa đóm ma trơi
Chòm cây lới tắt ẩn rồi hiện ra
Binh triều nhóm bảy tụ ba
Giáo cờ thưa thớt mâu qua ngại ngần
Quân Yên giục ngựa bén chân
Rần rần đuổi giết lính tuần ải quan
Tra roi, cướp lối, chặn đàng
Mây vần vũ nổi, sương vàng cuộn bay
Nửa chừng, rẽ quặt truông mây
Đưa đoàn mao nhãn nạp thây Tần Hồi
Ngựa chồn, áng bước lôi thôi
Dây chằng vướng vít, sóng nhồi mưa tên
Khó lui, chẳng thể tiến lên
Máu loang đỏ giáp tiếng rên thấu trời
Đồng lầy đùa với lửa chơi
Giữa vòng tên đạn – Khóc cười biết sao
Trùng vây chèn kín gươm đao
Lưỡi câu móc sắt dính vào thịt da
Vận xui tưởng đã thoát qua
Đường mòn dẫn lối rừng già gian nan
Chim say lịm giấc sương ngàn
Quạnh hiu lá rụng canh trường cuối thu
Cỏ rơm đương lớp xây cù
Hầm sâu bẩy sập làm mồi giặc An
Thê lương lạnh bước sa tràng
Núp khe gươm tuốt, len tàn tên bay
Bàn cờ thế, phút sa tay
Rớt tòm hố thẳm, chông dài đâm xiên
Đốc quân thị sát trận tiền
Hang beo trỏ giáo, Long tuyền cầm tay
Bập bùng lửa rực trời mây
Thét oai sấm động, ra tài hùng anh
Vai gầy dáng dấp thơ sanh
Áo bào trắng, Bạch Hổ Tinh hiện về
Ngựa hồng giậm cẳng bên khe
Công đầu ắt hẳn đà về tay Châu
Ém hơi nằm chực rừng sâu
Hiệp đồng mai phục đón đầu giăng cây
Siết dồn khóa chặt vòng vây
Xương dồn mương rãnh, hồn hoài cố hương
Vọng canh bóng nguyệt mờ gương
Giáp vàng mũ trụ Thiên Lương thăng đường
Đầm đìa cành muộn đọng sương
Tít xa núi lợt vấn vương đêm dài
Đương cơn lửa đỏ cháy mày
Họp cùng tướng sĩ liệu bày mưu cơ
Nắng hoe hoa cỏ dật dờ
Mây đùn trời thẳm, khói mờ non xanh
Toán quân canh gác vào thành
Báo tin Nhung địch động binh mấy vòng
Bủa vây không lọt mảy long
Nhổ từng rễ cỏ ải Đồng mới nghe
Quân triều thét một lời thề
Gan đồng dạ đá chẳng hề núng nao
Nước non nghĩa nặng tình sâu
Dân đen khổ cục nỡ nào khoanh tay
Trăm viên hổ tướng dững mày
Quyết gìn chánh khí dẫu dài gian nan
Ngọn thành gươm lợp giáo đan
Thiên Lương mão sắt giáp vàng uy nghi
Kích giương mắng chẳng nễ vì
“Bầy sâu lũ bọ biết gì ngỡi nhơn
Tịu tằng với ả Thái Chơn
Rình mò ăn vụng tiên đơn khác gì
Mặt mo giở thói gian phi
Mưu đồ phản nghịch bọn mi một loài
Khá khen bộ vó anh tài
Chồn mang lớp cọp, khéo bày trêu ngươi”
Lộc Sơn gằn giọng cả cười
“Mừng thầm cho đó biết người biết ta
Bạc đầu mỏi gối dùn da
Còn ham quền tước, vinh hoa nhơ hình
Hươu Tần thiên hạ gật mình
Long Cơ dâm đãng bất minh vô tài
Mắt che ngựa chạy đường dài
Ngu trung cam kiếp kẻ cười người chê
Biết điều cởi giáp theo về
Cúi đầu hàng phục đề huề chúa tôi
Diệt Đường ta quả xứng ngôi
Dẹp tan châu quận, thâu rồi hai kinh
Móc mưa rưới xuống sẳn dành
Con sang vợ trọng bất bình nỗi chi?
Ví bằng cạn nghĩ vụn suy
Đồng Quan bình địa một khi san bằng”
Thiên Lương điểm mặt mắng rằng
“Trèo thang cóc muốn lăng nhăng đua đòi
Ngốc như mi cũng dạy đời
Răng thưa môi mỏng bày lời lố lăng
Hang cùng nào biết lễ văn
Luông tuồng cẩu hợp thói gần chim muông
Gian tham ngu ác một xuồng
Đổi ơn làm oán, tìm đường quay lưng
Ta đây trượng ngãi chuộng nhân
Giá trong tiết sạch, nát thân đâu nài
Sá gì chớp giựt mưa bay
Chỉ nguyền sống thác một hai dưới cờ
Về hang ổ, rửa cổ chờ
Binh trời hỏi tội, định giờ phân thây”
Lá vàng ru rẩy hơi may
Nắng chiều úa sắc, trời tây bóng tà
Đầu mây điểm lợt rang pha
Chim hôm chiu chít nhánh sà mặt song
Vượn đơn kêu thảm não lòng
Rã rời thưa thớt trống thùng vọng canh
Gió cuồng rứt lá lìa cành
Đại kỳ gãy tốt, mặt thành đưa tin
“Ô hô! Trời chẳng thương mình
Cung rơi đạn lạc cũng đành mạng căn
Cao dầy nỡ bẻ cánh bằng
Ép người vào cuộc lăng nhăng sắp bày
Kíp truyền tướng sĩ trong ngoài
Sửa sang hầm hố bày khai trận đồ
Chiến trường đã ước hẹn giờ
Nực cười giặc khéo giở trò trẻ con
Nửa đêm pháo lớn nổ dòn
Tường run, sấm động, sóng cồn vượt mây
Mặt thành, ném đá quăng cây
Lửa lan giáp đất, tro bay mịt trời
Nổ ầm quả lựu mấy hồi
Pháo bầy ong nện bời bời bủa quanh
Mở then cửa đột phi hành
Đức Tâm rút soạt hai thanh kiếm trường
Đột xông ngang dọc tranh cường
Chém người như chuối Đơn Dương chẳng tày
lợi Trimh phóng ngựa cửa tây
Điều quân mã kỵ hiệp ngoài Châu Thông
Trùng vây vòng lại siết vòng
Kích gươm loảng xoảng, địch trong giặc ngoài
Đeo tường nhún ngọn thang bay
Sói muông cầy cáo chắp dài giáo lan
Nơi nơi hỗn độn dọc ngang
Hào nào ngăn nổi lớp hàng Phiên binh
Da dê quấn chặt quanh mình
Dao con giắt bụng, lưng thành đu dây
Pháo thần vạn quả đặt ngoài
Đạn như mưa bấc rót ngay xuống thành
Kho lương lửa dậy thình lình
Chống ngăn gắng gượng đua tranh sống còn
Binh triều phút một hao mòn
Tường bay đất sụp lũy đồn tan hoang
Quân Yên ngây máu sa tràng
Nghinh ngang binh khí, rộn ràng nỏ cung
Đuốc rà hang hố lục sùng
Quyết lòng xóa sổ ải Đồng mới thôi
Nặc nồng mùi bốc tanh hôi
Thấy nguy Châu vội phản hồi dinh trung
Giục cha liệu nước cờ cùng
Vượt tầm giáo mác, thoát vòng tử sinh
Sức dung thần khiếp quỉ kinh
Cản quân đuổi gắp liều mình cứu cha
Thiên Lương gót thúc roi tra
Mở ra đường máu tràn qua biển người
Kích quay xẻ gió lưng trời
Rồng thiêng tung sóng giữa vời biển xanh
Bất thần hét tiếng thất thanh
Ôm hông, bão cuốn ghe mành ngửa nghiêng
Châu Thông lướt tới đỡ liền
Xốc bồng lên để ngồi yên ngựa mình
Chật chen lớp lớp tướng binh
Nặng nề bước ngựa hành trình gian nan
Đục trầm, va sắt, chạm vàng
Phóng phi nước đại cướp đàng ruổi giong
Quanh co ngỏ tối mịt mùng
Ngửa tay chẳng thấy – Quân không đuổi dồn
Lách luồn len lỏi truông mòn
Lần men dặm thỏ,dò con suối rừng
Trời Đồng Quan ửng lửa bừng
Tro đùn thành lạnh mắt trừng hờn căm
Máu tuôn thấm áo ướt dầm
Giọt châu dài vắn, khôn cầm đau thương
Ngại ngần rón rén dặm sương
Gà rừng gáy rộ đêm trường lũng xa
Lửng trời, vụt ánh sao sa
Dựa lưng gốc lớn đặt cha tạm ngồi
Mũi lòng, tấc dạ bùi ngùi
Thuốc thầy đâu biết rước mời trị thương
Xé toang vạt áo buộc choàng
Thiên Lương nửa tỉnh nửa dường hôn mê
Khều con má áp tai kề
Phều phào giọng nói giải giề tâm tư
“Đã năm mươi tuổi có dư
Lòng vui làm tướng dưới cờ qui tiên
Một mai phách lạc cửu tuyền
Ngậm cười giữ trọn lời nguyền quân thân”
Nghẹn lời, run rẩy tay chân
Mắt lờ đờ khép, ngưng thần đứt hơi
Tim đau, đầu óc rối bời
Vùi sâu hài cốt lưng đồi Huỳnh Sa
Hỏi chưa cặn kẻ tin nhà
Cội nguồn sóng giạt biết là về đâu?
Ngán thay con tạo cơ cầu
Đất bằng xui hóa biển sâu làm gì?
Rừng hoang cỏ tối rậm rì
Từng cơn gió trút lá vì vèo bay
Núi đồi rờn rợn lạnh vai
Ngôi sao xa lắc cuối trời buồn tanh
Lẻ đơn đèo dốc lặng thinh
Cú sầu điểm một ngồi rình canh thâu
Đi đây nào biết về đâu?
Dặm mây thăm thẳm một màu bao la
Bẽ bàng thay cõi người ta
Trán hằn vất vả, mắt lòa lo âu
Gương Nga xô ngả bóng sầu
Bình minh thoáng điểm hường đầu non Đông
Biển trời khó sánh được công
Hứng hoa, nâng trứng ẳm bồng chắt chiu
Nồi kê quán trọ đìu hiu
Tóc mai tơ mướt, đầu chiều tuyết pha
Cúi đầu lạy giã biệt cha
Thay xiêm đổi áo bôn ba đăng trình
Hang sâu giấu dạng tăm kình
Hòa thân cát bụi, gởi mình gió sương




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét