Profile Visitor Map - Click to view visits

Nhớ Chiếc Áo Dài Xưa

(Tặng khách hành hương về nguồn)

Yêu em từ kiếp nào
Gặp em chừng lâu lắm
Nét tha thướt ấp ủ làn hơi ấm
Tà áo bay in đậm dấu thời gian
Gà gáy trưa, thôn cũ nắng tràn
Áo chẹt vá quàng - Giọng ầu ơ của mẹ
Gió thoảng lướt, nhịp võng trưa đưa nhẹ
Thế giới huyền mơ chợt ghé miên man
“Trầu lên nửa nọc trầu vàng
Thương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng”

Những mùa xuân tiếp nối những mùa xuân
Bước thơ ấu ngập ngừng hoa với mộng
Nẽo trước thênh thang – Dòng thời gian trải rộng
Cụm đất nghèo vắng bóng những niềm vui
Cuống rún lìa xa, tấc dạ bùi ngùi
Chiếc áo vá quàng, cuộc đời đen như đất
Cô thôn nữ mãi lũ lam đời chật vật
Tre sau nhà cao ngất đứng mỏi mòn
Đời xuôi mau - Người mất, áo chẳng còn
Bùn nước đọng, gót chân son là dĩ vãng

Tim rộn rã, muốn tâm tình trút cạn
Có người tìm cô bạn Gia Long
Cô gái trường áo tím ngày xưa
Trong nắng ấm má hồng
Giờ tóc dệt màu bông
Mà tà áo vẫn bình bồng trong tâm tưởng


Đã biết yêu mà hồn còn rất ngượng
Chiều hoài hương – Chân lạc hướng đất người
Nửa tháng cháo chợ cơm hàng –
Ròng rã đếm mưa rơi
Tay úp mặt – Ôm mảnh đời lưu lạc
Núi Ngự mờ sương – Dòng Hương trong vắt
Cầu Trường Tiền xa lắc sáu vại dài
Khói sóng hoàng hôn – Lòng chợt ấm chiều nay
E ấp nón bài thơ, thướt tha tà áo dài Đồng Khánh
Gót viễn xứ, chiều Cố Đô lành lạnh
Dạ nhuốm vui, khóe mắt rịn giọt sương
Gác trọ nghèo lóng gà gáy tha hương
Bóng nhòa nhạt hắt lên tường cô độc

Cuộc chinh chiến lê chuỗi ngày thảm khốc
Tình vù bay, cắt ngang dọc bạn, thù
Giữa trưa hè sụp bóng tối âm u
Lá lả tả dù ngày thu chưa tới
Trời đất rộng bom cày đạn xới
Màu áo xưa bay vội đỉnh mây mù
Cấy đông ken đêm lạnh hoang vu
Nơm nớp sợ trận đổ dù, phục kích
Cô gái quê cầm lồng đèn, ôm tập sách
Lớp i tờ - Trường dừng vách lá chằm
Tai ngóng nghe đạn pháo réo gầm
Miệng lẳm nhẳm thì thầm bài mới học
Gọn trang phục, gọn chân tay đầu tóc
Có mơ gì cái hình vóc thướt tha
Bọc lụa nhung ngũ sắc của Hằng Nga
Chiếc áo dài là tinh hoa nét đẹp

Đã hết rồi hận thù và sắt thép
Nới rộng tay làm mà vẫn hẹp miếng ăn
Đời đương cần lưng thớt bắp tay săn
Thiên hạ nghĩ: “Đẹp đâu bằng có ích”
Quần chặm vá, mảnh áo thô nặng trịch
Dép kéo lê la thanh lịch đời người
Chóng qua rồi cái thập kỷ bảy tám mươi
Vũng nông hẹp, ta khóc cười lặn hụp
Xó bếp vắng, con chó già ẩn núp
Chường mặt ra sợ bị chụp, bị vồ
Cài chặt then, sợ ruồi muỗi bay vô
Gặm nhắm mãi khúc xương khô meo mốc
Cô giáo trẻ bước vào lớp học
Bận quần tây, áo cộc hở mông đùi
Chiếc áo dài ơi! Ta tiếc mãi khôn nguôi
Sống giữa đám mù đui nghệ thuật
Kẻ hiểu biết lặng câm – Mà nỗi lòng u uất
Người ngu si theo lốc trốt cuốn đi
Dạ, dạ, vâng lòng chẳng nghĩ suy
Dạ non nớt biết gì là nét đẹp

Óc hủ lậu, được một thời cũng đẹp
Bay xa rồi cảnh mắt khép tay che
Mở toang hoác cửa ra – Gió lộng tư bề
Bốn biển năm châu - Lối đi về muôn nẽo
Đã mười năm theo chân người lẻo đẻo
Nay rực rỡ hào quang thần diệu giống Tiên Rồng
Thổ Cẩm muôn màu, gấm Thái Tuấn, lụa Hà Đông
Đưa lên đỉnh chiếc áo dài của giống dòng Lạc Việt

Hải Chu 08-03-2002


Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

4A- Tiễn Đưa






HỒI THỨ TƯ

Hợp bạn Lứa, Tòng Quân Bình Nam Ngạn
Thất Nghiệp Thành, Bãi Chiến Thủ Lạc Dương



4A- TIỄN ĐƯA

Trà thơm môi, ngắm bông đào
Mưa phùn se lạnh, chớm vào tiết Xuân
Cành đơm nụ búp ngại ngần
Đồi pha nắng dịu, ngọn tần sũng sương
Châu rằng: “Dốc thẳm hí trường
Máu pha kỷ niệm bước đường rũi may
Cánh hồng chí gởi ngàn mây
Nằm co hốc đá mơ xây non đồng
Bắt hùm vật lộn giao long
Thiên San bóp nát, biển Đông lắp bằng
Tháng Giêng đúng hẹn tròn trăng
Đau lòng giã biệt đất Sằn tòng quân”.
Huỳnh rằng: “Cá vượt mấy từng
Hóa rồng vùng vẫy nửa lừng trời cao
Hút luồng khí mạnh trăng sao
Quày gươm chém sấu, giương lao phóng kình
Lúa vàng sẽ rợp đồng xanh
Kiến ong tan ổ, công thành buông cung
Chẳng còn rẽ núi ngăn sông
Đem về một mối chung cùng xa thư
Muôn nhà vui nghiệp an cư
Sống theo đạo nghĩa, hiếu từ khoan dung”.
Vàng sương lụa mỏng mông lung
Đèn hiu hắt bóng, nghiêng song nguyệt tà
Te te gà thúc canh ba
Hành trang dồn đãy, rời nhà bước đi
Mũi lòng thay phút chia ly
Ai cầm được lệ phân kỳ ướt bâu
Châu rằng: “Vực dẫu mấy sâu
Cũng chưa sánh kịp tiễn nhau tình nầy
Gió mừng mây đón hạc bay
Đoái nhìn cội cũ lòng nầy sao quên”.
Huỳnh rằng : “Đường xá chông chinh
Cheo leo hố thẳm, gập gình đá cao
Vân Anh dầu phận má đào
Hang cùng ngỏ hẹp ra vào hằng quen
Đưa người tắt nẻo Trang Xuyên
Lòn truông Phật Tánh, vô miền Nho Lâm
Non Càn giáp với Chơn Tâm
Hướng phương Nhơn Ải hơn năm dặm dài
Giữa trưa trở gót về ngay
Tối tăm rừng bụi, dạ đây đeo phiền”.
Gió xao cành lá bóng xiên
Buồn vương vấn tóc, truân chuyên phận bèo
Thoảng hơi gió động leo heo
Tay che nắng lóa, mắt nheo giọt sầu



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét