Profile Visitor Map - Click to view visits

Nhớ Chiếc Áo Dài Xưa

(Tặng khách hành hương về nguồn)

Yêu em từ kiếp nào
Gặp em chừng lâu lắm
Nét tha thướt ấp ủ làn hơi ấm
Tà áo bay in đậm dấu thời gian
Gà gáy trưa, thôn cũ nắng tràn
Áo chẹt vá quàng - Giọng ầu ơ của mẹ
Gió thoảng lướt, nhịp võng trưa đưa nhẹ
Thế giới huyền mơ chợt ghé miên man
“Trầu lên nửa nọc trầu vàng
Thương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng”

Những mùa xuân tiếp nối những mùa xuân
Bước thơ ấu ngập ngừng hoa với mộng
Nẽo trước thênh thang – Dòng thời gian trải rộng
Cụm đất nghèo vắng bóng những niềm vui
Cuống rún lìa xa, tấc dạ bùi ngùi
Chiếc áo vá quàng, cuộc đời đen như đất
Cô thôn nữ mãi lũ lam đời chật vật
Tre sau nhà cao ngất đứng mỏi mòn
Đời xuôi mau - Người mất, áo chẳng còn
Bùn nước đọng, gót chân son là dĩ vãng

Tim rộn rã, muốn tâm tình trút cạn
Có người tìm cô bạn Gia Long
Cô gái trường áo tím ngày xưa
Trong nắng ấm má hồng
Giờ tóc dệt màu bông
Mà tà áo vẫn bình bồng trong tâm tưởng


Đã biết yêu mà hồn còn rất ngượng
Chiều hoài hương – Chân lạc hướng đất người
Nửa tháng cháo chợ cơm hàng –
Ròng rã đếm mưa rơi
Tay úp mặt – Ôm mảnh đời lưu lạc
Núi Ngự mờ sương – Dòng Hương trong vắt
Cầu Trường Tiền xa lắc sáu vại dài
Khói sóng hoàng hôn – Lòng chợt ấm chiều nay
E ấp nón bài thơ, thướt tha tà áo dài Đồng Khánh
Gót viễn xứ, chiều Cố Đô lành lạnh
Dạ nhuốm vui, khóe mắt rịn giọt sương
Gác trọ nghèo lóng gà gáy tha hương
Bóng nhòa nhạt hắt lên tường cô độc

Cuộc chinh chiến lê chuỗi ngày thảm khốc
Tình vù bay, cắt ngang dọc bạn, thù
Giữa trưa hè sụp bóng tối âm u
Lá lả tả dù ngày thu chưa tới
Trời đất rộng bom cày đạn xới
Màu áo xưa bay vội đỉnh mây mù
Cấy đông ken đêm lạnh hoang vu
Nơm nớp sợ trận đổ dù, phục kích
Cô gái quê cầm lồng đèn, ôm tập sách
Lớp i tờ - Trường dừng vách lá chằm
Tai ngóng nghe đạn pháo réo gầm
Miệng lẳm nhẳm thì thầm bài mới học
Gọn trang phục, gọn chân tay đầu tóc
Có mơ gì cái hình vóc thướt tha
Bọc lụa nhung ngũ sắc của Hằng Nga
Chiếc áo dài là tinh hoa nét đẹp

Đã hết rồi hận thù và sắt thép
Nới rộng tay làm mà vẫn hẹp miếng ăn
Đời đương cần lưng thớt bắp tay săn
Thiên hạ nghĩ: “Đẹp đâu bằng có ích”
Quần chặm vá, mảnh áo thô nặng trịch
Dép kéo lê la thanh lịch đời người
Chóng qua rồi cái thập kỷ bảy tám mươi
Vũng nông hẹp, ta khóc cười lặn hụp
Xó bếp vắng, con chó già ẩn núp
Chường mặt ra sợ bị chụp, bị vồ
Cài chặt then, sợ ruồi muỗi bay vô
Gặm nhắm mãi khúc xương khô meo mốc
Cô giáo trẻ bước vào lớp học
Bận quần tây, áo cộc hở mông đùi
Chiếc áo dài ơi! Ta tiếc mãi khôn nguôi
Sống giữa đám mù đui nghệ thuật
Kẻ hiểu biết lặng câm – Mà nỗi lòng u uất
Người ngu si theo lốc trốt cuốn đi
Dạ, dạ, vâng lòng chẳng nghĩ suy
Dạ non nớt biết gì là nét đẹp

Óc hủ lậu, được một thời cũng đẹp
Bay xa rồi cảnh mắt khép tay che
Mở toang hoác cửa ra – Gió lộng tư bề
Bốn biển năm châu - Lối đi về muôn nẽo
Đã mười năm theo chân người lẻo đẻo
Nay rực rỡ hào quang thần diệu giống Tiên Rồng
Thổ Cẩm muôn màu, gấm Thái Tuấn, lụa Hà Đông
Đưa lên đỉnh chiếc áo dài của giống dòng Lạc Việt

Hải Chu 08-03-2002


Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

5F- Tâm Sự Vân Anh



5F- TÂM SỰ VÂN ANH

Nắng vàng ỏi giọng hít cô
Liễu giăng tơ mát song hồ mái Tây
Tiêu Tương tám bức giăng ngoài
Thả cần câu Vị treo bày bên trong
Châu rằng: “Trời cũng chìu lòng
Đền bù chín đợi mười mong bấy chầy
Phỉ tình tình trước duyên mai
Nhạn Nam én Bắc từ nay chung nhành
Lạnh luồng áo bạc mong manh
Cơm chan giọt thảm riêng dành một thân
Gót sen hoen vấy bụi trần
Mây che lối gặp núi ngăn nẻo đời
Sẩy chơn ven biển góc trời
Đêm đêm mộng mị trồng vời cố hương
Dặm dài ngựa chiến giong cương
Lòng đơn mơ dáng người phương trời nào
Nỗi nhà gặp khổ sầu sao
Cánh bèo nắng lửa mưa dầu hôm mai
Cội xuân tốt nhánh xanh cây
Hay going bão nổi rụng đầy lá hoa ?”.
Mặn môi tức tửi ậm à
Tủi hờn ướt đẫm khăn sa bày tình:
“Trời kia làm chuyện trớ trinh
Đày cho khổ nhục để mình gieo neo
Sóng to ập gãy mái chèo
Vận xui mải miết cố đeo suốt đường
Một chiều cùng khách thập phương
Theo cha lên núi hành hương am thiền
Lối về gặp bước truân chuyên
Viên quan huyện dẫn binh Yên một đoàn
Chật đường cản lối chàng ràng
Lình kình xe ngựa nghinh ngang giáo cờ
Đầu bầy ong kiến ngu ngơ
Chó săn mặt sắt đen mò kiêu căng
Giở trò hạ cấp lằng xằng
Xum xoe lưỡi mối miệng lằng tanh hôi
Trêu hoa mồm chẳng ngượng lời
Bão going chưa chắc đã dời được non
Nguyện trời tiết hạnh giữ tròn
Phận bèo thịt nát xương mòn quản đâu
Lằng nhằng sờm sỡ giờ lâu
Dễ gì cú đậu trên đầu cành ngô
Tên nầy dâm dật tham ô
Bao nhiêu gái tốt xây mồ trong dinh
Có người quyết vẹn chữ trinh
Treo dây đầu vách gieo mình đáy sông
Mặc ai chuốc lục tô hồng
Khăng khăng dạ, sống chết, không lỗi thề
Hổ ngươi bể mặt trâu dê
Hồ đồ hổn độn lẻn về cho xong
Vạc kêu trời xám hừng đông
Xôn xao thầy tớ khóm tòng cội mai
Gia đinh lính lệ đông vầy
Roi trường dựng ngược, giáo dài chỉa ngang
Ngồi nghiêng dựa ngửa sỗ sang
Nghĩ mình kẻ cả, người sang nhứt đời
Hất hàm biểu chủ nhà ngồi
-“Khá khen Huỳnh lão có chồi lan xinh
Gặp nhau ưng bụng thiệt tình
Muốn đây với đó gieo nhành trước mai
Sính nghi rày đà sắp bày
Đợi giờ huỳnh đạo, định ngày rước dâu”.
Cha rằng:” Áo vải quần nâu
Cách chi xứng đáng, con hầu quan trên
Sẻ chuyền nhánh trúc sao nên
Ai coi cỏ lác dựa bên lý đào
Vườn xuân đã mở khóa rào
Trao chìa phải lứa, gieo cầu đúng nơi
Dầu cha mẹ sánh biển trời
Ai đâu lại nỡ nuốt lời với con”.
Liệu không lay chuyển lòng son
Gã bèn hùng hổ giở đòn gian manh
Hét truyền châm lửa mái tranh
Bao nhiêu chắt mót phút đành phủi tay.
Cẳng xiềng cổ xích gông cây
Bước sa nước mắt theo bầy yêu tinh
Chim sầu mất ổ thình lình
Đời cay nghiệt – nghĩ thương mình - thế thôi
Mật đường chót lưỡi đầu môi
Cậy người mối lái, ngọt lời dỗ khuyên
Cắn răng, lòng chẳng vay nghiêng
Vọt roi đòn bộng lụy phiền cũng cam
Then gài kín mít nhà giam
Vo ve muỗi đóị lũ lam kiếp tù
Mì khoai nào đủ đền bù
Nọc căng phơi nắng, đòn thù nát thân
Được tha, đọa kiếp gia nhân
Cơm thừa cá cặn, việc quần quật tay
Chết không chiếu bó thi hài
Giập đùa chôn đại sơ sài cuối mương
Sáng ngày chộn rộn công đường
Họ tên hài rõ Huỳnh Trường sai đâu !
Trẻ già đưa tới sân hầu
Bắt ra trước án cúi đầu quì nghe
Áo đơn da tái khô se
Mặt xanh màu lá, vai đè xích gông
Sai nha phe phẩy quạt lông
Hai hàng côn sắt bố phòng khít khao
Mặt mo lão huyện to đầu
Râu dê mấy cọng mày chau hung tàn
Mỏ dơi mặt thỏ ác gian
Sống vô liêm sỉ theo đàn quỉ ma
Bám vinh hoa lũ mọi già
Miễn thây căng mỡ miễn nhà giàu sang
Vỗ bàn đấm ghế oang oang:
“Tên kia tội trạng khó toàn thây thi
Học theo Khổng Mạnh làm gì ?
Văn chương đạo lý ích chi cho đời
To gan lớn mật bằng trời
Lịnh trên dám chống, lắm lời điêu ngoa
Bây đâu! Bày gậy roi da
Cực hình đọ sức thằng già – Ai hơn ?”.
Đắng cay thân phụ nào sờn
Mắng liều một trận thỏa cơn lửa bùng
Rằng: “Mi là đứa gian hùng
Cam tâm liếm gót Địch Nhung chia phần
Cúi lòn mua chữ vinh thân
Ngoác mồm nói chuyện nghĩa nhân cũng kỳ
Khom lưng bưng bợ man di
Nhà tan cửa nát bỏ đi cho đành
Đon ren đắng mướp chua chanh
Ép ta bỏ đức chọn danh đặng nào!
Bạo quyền lũ ngựa bầy trâu
Đày dân không thể ngóc đầu mới ưng”.
Tía tai đỏ mặt phừng phừng
Thét quân đóng cọc giăng thừng giữa sân
Nặng tay trăm trượng đập giần
Cha già chết thảm trong lần khảo tra
Chiếu trùm bươn bả khiêng ra
Đạp nghiêng lấp cạn rừng già phía sau
Lạnh tanh nhang khói bấy lâu
Ngày đi dãi nắng đêm thâu trăng mờ
Phận mình mang kiếp gia nô
Dằn mâm xáng chén xô bồ uống ăn
Người hiền gặp cảnh khó khăn
Phật trời sẽ dắp bù bằng phước sau
Trong dinh có bác thương đầu
Cảm thương phận gái má đào oan khiên
Dạy rằng: “Khuya có một phiên
Chuyển trăm xe thóc về miền Thương Lang
Che đầu cải dạng nam trang
Thắng yên hộ tống theo đoàn quân lương
Truông đêm rẽ lối giữa đường
Nép vào rừng rậm tìm phương lánh mình”.
Y lời trốn lúc bình minh
Thương cha bạc phận tủi mình đơn thân
Lâu nay quê chẳng được gần
Thềm rêu trăng quạnh mấy lần xuân qua”
Châu rằng: “Bước sẩy chơn sa
Linh đinh một kiếp lệ hòa nắm cơm
Đọa đày quần túm áo ôm
Gìn chung giữ thủy tiếng thơm còn truyền
Qua hồi vận nước ngửa nghiêng
Mộ phần cải táng về liền quê hương”.
Nàng rằng: “Ơn nặng vấn vương
Lòng người biển rộng má hường cưu mang
Trèo non cũng nguyện theo chàng
Đói no sớt chén gian nan chung phần
Giữ cho trong sạch tinh thần
Chữ trinh sao được thanh tân mới là
Nghiêm trang bướm lánh ong xa
Chăm chăm theo đúng nếp nhà kỷ cương
Thắp nhang thờ phụng từ đường
Cử mâm nàng Mạnh, soi gương họ Tào
Lên dây đờn khúc Bạch Đầu
Chia cay sẻ đắng trọn câu chung tình.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét