Profile Visitor Map - Click to view visits

Nhớ Chiếc Áo Dài Xưa

(Tặng khách hành hương về nguồn)

Yêu em từ kiếp nào
Gặp em chừng lâu lắm
Nét tha thướt ấp ủ làn hơi ấm
Tà áo bay in đậm dấu thời gian
Gà gáy trưa, thôn cũ nắng tràn
Áo chẹt vá quàng - Giọng ầu ơ của mẹ
Gió thoảng lướt, nhịp võng trưa đưa nhẹ
Thế giới huyền mơ chợt ghé miên man
“Trầu lên nửa nọc trầu vàng
Thương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng”

Những mùa xuân tiếp nối những mùa xuân
Bước thơ ấu ngập ngừng hoa với mộng
Nẽo trước thênh thang – Dòng thời gian trải rộng
Cụm đất nghèo vắng bóng những niềm vui
Cuống rún lìa xa, tấc dạ bùi ngùi
Chiếc áo vá quàng, cuộc đời đen như đất
Cô thôn nữ mãi lũ lam đời chật vật
Tre sau nhà cao ngất đứng mỏi mòn
Đời xuôi mau - Người mất, áo chẳng còn
Bùn nước đọng, gót chân son là dĩ vãng

Tim rộn rã, muốn tâm tình trút cạn
Có người tìm cô bạn Gia Long
Cô gái trường áo tím ngày xưa
Trong nắng ấm má hồng
Giờ tóc dệt màu bông
Mà tà áo vẫn bình bồng trong tâm tưởng


Đã biết yêu mà hồn còn rất ngượng
Chiều hoài hương – Chân lạc hướng đất người
Nửa tháng cháo chợ cơm hàng –
Ròng rã đếm mưa rơi
Tay úp mặt – Ôm mảnh đời lưu lạc
Núi Ngự mờ sương – Dòng Hương trong vắt
Cầu Trường Tiền xa lắc sáu vại dài
Khói sóng hoàng hôn – Lòng chợt ấm chiều nay
E ấp nón bài thơ, thướt tha tà áo dài Đồng Khánh
Gót viễn xứ, chiều Cố Đô lành lạnh
Dạ nhuốm vui, khóe mắt rịn giọt sương
Gác trọ nghèo lóng gà gáy tha hương
Bóng nhòa nhạt hắt lên tường cô độc

Cuộc chinh chiến lê chuỗi ngày thảm khốc
Tình vù bay, cắt ngang dọc bạn, thù
Giữa trưa hè sụp bóng tối âm u
Lá lả tả dù ngày thu chưa tới
Trời đất rộng bom cày đạn xới
Màu áo xưa bay vội đỉnh mây mù
Cấy đông ken đêm lạnh hoang vu
Nơm nớp sợ trận đổ dù, phục kích
Cô gái quê cầm lồng đèn, ôm tập sách
Lớp i tờ - Trường dừng vách lá chằm
Tai ngóng nghe đạn pháo réo gầm
Miệng lẳm nhẳm thì thầm bài mới học
Gọn trang phục, gọn chân tay đầu tóc
Có mơ gì cái hình vóc thướt tha
Bọc lụa nhung ngũ sắc của Hằng Nga
Chiếc áo dài là tinh hoa nét đẹp

Đã hết rồi hận thù và sắt thép
Nới rộng tay làm mà vẫn hẹp miếng ăn
Đời đương cần lưng thớt bắp tay săn
Thiên hạ nghĩ: “Đẹp đâu bằng có ích”
Quần chặm vá, mảnh áo thô nặng trịch
Dép kéo lê la thanh lịch đời người
Chóng qua rồi cái thập kỷ bảy tám mươi
Vũng nông hẹp, ta khóc cười lặn hụp
Xó bếp vắng, con chó già ẩn núp
Chường mặt ra sợ bị chụp, bị vồ
Cài chặt then, sợ ruồi muỗi bay vô
Gặm nhắm mãi khúc xương khô meo mốc
Cô giáo trẻ bước vào lớp học
Bận quần tây, áo cộc hở mông đùi
Chiếc áo dài ơi! Ta tiếc mãi khôn nguôi
Sống giữa đám mù đui nghệ thuật
Kẻ hiểu biết lặng câm – Mà nỗi lòng u uất
Người ngu si theo lốc trốt cuốn đi
Dạ, dạ, vâng lòng chẳng nghĩ suy
Dạ non nớt biết gì là nét đẹp

Óc hủ lậu, được một thời cũng đẹp
Bay xa rồi cảnh mắt khép tay che
Mở toang hoác cửa ra – Gió lộng tư bề
Bốn biển năm châu - Lối đi về muôn nẽo
Đã mười năm theo chân người lẻo đẻo
Nay rực rỡ hào quang thần diệu giống Tiên Rồng
Thổ Cẩm muôn màu, gấm Thái Tuấn, lụa Hà Đông
Đưa lên đỉnh chiếc áo dài của giống dòng Lạc Việt

Hải Chu 08-03-2002


Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

7D- Về Quê


7D- VỀ QUÊ

Mỏi mòn trông ngóng từng giây,
Thoi đưa thấm thoát tới ngày hồi hương
Đầu cây gió thoảng vấn vương,
Phai vàng đóa cúc, ngậm sương nụ quỳnh.
Vòm cao, bóng nguyệt bồng bình,
Sóng cương vô điện, cáo trình qui lai.
Tâu rằng: “Áo đỏ sân Lai,
Thẩn thờ mộng mị canh chầy đêm thâu
Ơn đồng trời rộng biển sâu,
Ruộng xanh cày cấy, phụng lầu lui chân”.
Phán rằng: “Đuổi được hươu Tần,
Đưa thuyền non nước qua lần phong ba.
Dấu lân mở hội thái hòa,
Níu chân chim hạc, ngóng qua non Bồng.
Phủi tay, lánh đục tìm trong,
Nhạn về góc biển, én mong ven trời.
Phong hoa tuyết nguyệt gọi mời,
Rong chơi cùng áng mây trời thênh thang.
Vui nghèo, ôm trọn chữ nhàn,
Công danh như sợi tơ vàng trăng sương.
Nơi nào sánh được cố hương,
Còn nhau đây, một bước đường chung đôi.
Người về quê, hẳn vui rồi,
Điện loan ngùi nhớ đêm thôi lại ngày”.
Ngập ngừng lá rắc đồi cây,
Tấm lòng trải rộng dặm dài chiến chinh.
Luyến lưu mấy nẻo trường đình,
Cuối sông, quằn liễu bẻ nhành chia tay
Gió chiều thoảng khúc Lạc Mai,
Khách Tiêu Tương vọng người Tây hướng Tần.
Giở roi, gắn gượng ngại ngần,
Ngựa đôi chầm chậm men lần ven đê.
Chàng rằng: “Mờ mịt núi khe,
Trọn hai hôm nữa chưa về tới đâu”.
Nàng thưa: “Tóc ngả màu sầu,
Một ngày một xế nhành dâu bóng chiều.
Buồn đau mẹ chịu đã nhiều,
Mòn con ngươi- ngóng buồn thiu- một người”.
Mĩm cười, chàng vội ngắt lời
- “Vợ hiền dâu thảo, vàng mười dám so.
Thương nàng sớm biết âu lo,
Sợ sông chậm chảy, sợ đò biếng đưa.
Sợ người lao nắng khổ mưa,
Dẫu khô suối lệ- còn chừa đôi ta.
Chừng nào bước cẳng tới nhà,
Đèn đoàn viên đậm hớp trà hỏi han”.
Rêu phong đá chụm lớp hàng,
Lung linh thóp ngọn mây vàng ấp cây.
Trời hừng lất phất mưa mai
Mành sương xám phủ giăng bày núi xa.
Hàng thông im khói la đà,
Cành dang tay, giọt nước sa nửa lừng.
Chàng rằng: “Án bóng cây rừng,
Dìu nhau lên đảnh trông chừng làng xưa.
Ngày đi- cầu nhỏ vó lừa,
Mai gầy gội bảy mùa mưa mới về.
Cối trăng đổ bóng tre quê
Chày lơi đêm muộn nặng nề nhịp tay”.
Chuyện trò rút vắn đường dài
Dòng sông vô ngại, cây bày lối quen.
Đổi thay chinh chiến từng phen
Nhớ gì đâu! Đóm làm đèn ngày thơ.
Đò năm nao, bến vẫn chờ,
Cây da cũ đứng bơ vơ chiều tàn.
Đường quanh co mịn cát vàng,
Lửng lờ mây hiện kẽ tàn lá râm.
Đây rồi, luống cúc âm thầm,
Héo khô năm tháng, ướt dầm sương sao

Lỏng yên, ngựa cột cội đào
Trẻ con ríu rít chạy ào ra sân.
Cùng tìm chào chị Nam Vân
Liễu xanh nắng áp mười phân héo xàu.
Ai đi dốc nước biển sầu,
Nhộm cho trắng hết mái đầu gian nan.
Cầm tay mắt lệ chứa chan,
Sợ chim đơn khó nhập đàn cùng bay.
- “Em từ chinh chiến cõi ngoài
Phòng văn lửa lụi, hiên mai trầm tàn.
Đoàn viên ấm khói trà lan,
Ruộng nương tình cũ, tầm tang nghiệp nhà.
Giàu sang đất lạ người ta
Ví đêm tối mặc gấm hoa làm gì !”.
Châu rằng: “Em bước chơn đi
Xuống yên cởi giáp ngay khi công thành
Hiềm vì lệ cũ triều đình,
Bạn bè bịn rịn chưa đành chia tay.
Nhớ quê trằn trọc đêm dài
Thẩn thờ hồn mộng áng mây quê nhà”.
Đưa nhau ra mắt mẹ già,
Rưng rưng trĩu giọt sương hoa cuối mày
Rằng: “Ơn nuôi dạy cao dày,
Đỡ nưng bồng ẳm mảy may chưa đền
Kể từ binh lửa nổi lên,
Phận con lá mọn bến ghềnh ngược xuôi.
Rủi may phó mặc tay trời,
Nằm vùng đất chết, lăn nơi pháo gầm.
Mười thu dài tưởng trăm năm,
Đày thân miệng cọp, ăn chằm ngủ hang
Sợ rừng gươm giáo thác oan,
Vùa hương bát nước chưa an tấc lòng
Tranh mây nổi mấy mùa đông,
Mừng huyên đường tuổi thọ đồng Nam San”.
Rằng: “Nơi hổ huyệt long đàm,
Hoặc đành vắn số hoặc cam khổ hình.
Giành nhau gan tấc phù sinh
Ơn cơm nợ áo, lụy mình, than ôi!
Biết đâu phần số định rồi,
Kiếm chìm đáy nước, gãy đôi giữa đàng.
Hơn thua nhau thế cờ tàn,
Nẻo qua vinh hiển, nẻa sang Nại Hà
Gạo thơm đậm vị muối cà
Áo bô quần vải đậm đà tình quê
Mặc lời khen mặc tiếng chê,
Coi như ngọn gió nhẹ về thoảng ngang.
Bỏ danh lợi lấy thú nhàn,
Thóc đơm rẫy tốt, tơ vàng dâu xanh”.
Dịu dàng vuốt tóc Vân Anh
- “Quả đây phước lớn trời dành cho ta
Giấc Xuân đượm giọt móc sa,
Nhành mai mong sớm trổ hoa đầu mùa
Trẻ thơ rộn tiếng cười đùa,
Văn thơ viện sách, thêu thùa phòng loan
Đầy nhà, tươi quế tốt lan,
Chung trà đơm quãi, nén nhang phụng thờ”.
Thưa rằng: “Tai đợi mắt chờ,
Đinh ninh tấc dạ ngóng mơ đêm này,
Thiệt thà một một hai hai,
Hòa vui công việc cấy cày nhà nông.
Trăm năm sau trước một lòng,
Đâm chồi nẩy tượt nối dòng Nho gia,
Hôm mai bên gối mẹ già,
Khay trầu canh lụn, kỷ trà sương khuya.
Trông non lúa thúng tằm nia
Gánh gồng lao nhọc, sẻ chia ngọt bùi”.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét