Profile Visitor Map - Click to view visits

Nhớ Chiếc Áo Dài Xưa

(Tặng khách hành hương về nguồn)

Yêu em từ kiếp nào
Gặp em chừng lâu lắm
Nét tha thướt ấp ủ làn hơi ấm
Tà áo bay in đậm dấu thời gian
Gà gáy trưa, thôn cũ nắng tràn
Áo chẹt vá quàng - Giọng ầu ơ của mẹ
Gió thoảng lướt, nhịp võng trưa đưa nhẹ
Thế giới huyền mơ chợt ghé miên man
“Trầu lên nửa nọc trầu vàng
Thương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng”

Những mùa xuân tiếp nối những mùa xuân
Bước thơ ấu ngập ngừng hoa với mộng
Nẽo trước thênh thang – Dòng thời gian trải rộng
Cụm đất nghèo vắng bóng những niềm vui
Cuống rún lìa xa, tấc dạ bùi ngùi
Chiếc áo vá quàng, cuộc đời đen như đất
Cô thôn nữ mãi lũ lam đời chật vật
Tre sau nhà cao ngất đứng mỏi mòn
Đời xuôi mau - Người mất, áo chẳng còn
Bùn nước đọng, gót chân son là dĩ vãng

Tim rộn rã, muốn tâm tình trút cạn
Có người tìm cô bạn Gia Long
Cô gái trường áo tím ngày xưa
Trong nắng ấm má hồng
Giờ tóc dệt màu bông
Mà tà áo vẫn bình bồng trong tâm tưởng


Đã biết yêu mà hồn còn rất ngượng
Chiều hoài hương – Chân lạc hướng đất người
Nửa tháng cháo chợ cơm hàng –
Ròng rã đếm mưa rơi
Tay úp mặt – Ôm mảnh đời lưu lạc
Núi Ngự mờ sương – Dòng Hương trong vắt
Cầu Trường Tiền xa lắc sáu vại dài
Khói sóng hoàng hôn – Lòng chợt ấm chiều nay
E ấp nón bài thơ, thướt tha tà áo dài Đồng Khánh
Gót viễn xứ, chiều Cố Đô lành lạnh
Dạ nhuốm vui, khóe mắt rịn giọt sương
Gác trọ nghèo lóng gà gáy tha hương
Bóng nhòa nhạt hắt lên tường cô độc

Cuộc chinh chiến lê chuỗi ngày thảm khốc
Tình vù bay, cắt ngang dọc bạn, thù
Giữa trưa hè sụp bóng tối âm u
Lá lả tả dù ngày thu chưa tới
Trời đất rộng bom cày đạn xới
Màu áo xưa bay vội đỉnh mây mù
Cấy đông ken đêm lạnh hoang vu
Nơm nớp sợ trận đổ dù, phục kích
Cô gái quê cầm lồng đèn, ôm tập sách
Lớp i tờ - Trường dừng vách lá chằm
Tai ngóng nghe đạn pháo réo gầm
Miệng lẳm nhẳm thì thầm bài mới học
Gọn trang phục, gọn chân tay đầu tóc
Có mơ gì cái hình vóc thướt tha
Bọc lụa nhung ngũ sắc của Hằng Nga
Chiếc áo dài là tinh hoa nét đẹp

Đã hết rồi hận thù và sắt thép
Nới rộng tay làm mà vẫn hẹp miếng ăn
Đời đương cần lưng thớt bắp tay săn
Thiên hạ nghĩ: “Đẹp đâu bằng có ích”
Quần chặm vá, mảnh áo thô nặng trịch
Dép kéo lê la thanh lịch đời người
Chóng qua rồi cái thập kỷ bảy tám mươi
Vũng nông hẹp, ta khóc cười lặn hụp
Xó bếp vắng, con chó già ẩn núp
Chường mặt ra sợ bị chụp, bị vồ
Cài chặt then, sợ ruồi muỗi bay vô
Gặm nhắm mãi khúc xương khô meo mốc
Cô giáo trẻ bước vào lớp học
Bận quần tây, áo cộc hở mông đùi
Chiếc áo dài ơi! Ta tiếc mãi khôn nguôi
Sống giữa đám mù đui nghệ thuật
Kẻ hiểu biết lặng câm – Mà nỗi lòng u uất
Người ngu si theo lốc trốt cuốn đi
Dạ, dạ, vâng lòng chẳng nghĩ suy
Dạ non nớt biết gì là nét đẹp

Óc hủ lậu, được một thời cũng đẹp
Bay xa rồi cảnh mắt khép tay che
Mở toang hoác cửa ra – Gió lộng tư bề
Bốn biển năm châu - Lối đi về muôn nẽo
Đã mười năm theo chân người lẻo đẻo
Nay rực rỡ hào quang thần diệu giống Tiên Rồng
Thổ Cẩm muôn màu, gấm Thái Tuấn, lụa Hà Đông
Đưa lên đỉnh chiếc áo dài của giống dòng Lạc Việt

Hải Chu 08-03-2002


Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2009

Mới003- Cuồng Ca I

Cuồng Ca I

Có người hỏi: Có muốn làm thi sĩ ?
Tôi khẽ lắc đầu: Tôi chẳng muốn mình điên!
Có người hỏi: Sao không làm thi sĩ ?
Tôi khẽ mỉm cười: Vì không thể nói chuyện điên


Vật lộn với áo cơm
Nửa mảnh đời oi nồng mùi cay nghiệt
Vồn vã bắt tay
Hay ngoảnh mặt đối đầu
Với người lạ quen không biết
Ao phù hoa lúc nhúc bọn vượn người
Muốn yên thân phải sống với đười ươi
Học tập lại cái khóc cười theo từng cảnh ngộ
Giả dối với mình lâu ngày đâm ra ngố
Sốt mê man trong dòng lũ loạn cuồng
Vứt tình người chẳng chút vấn vương
Đời là vậy - Người của phường sân khấu
Có thế có quyền, nên ông nên cậu
Áo vá chân trần – Hãy cất giấu mình đi
Ngước mắt trông - Bầu trời rộng xanh rì
Mừng vẫy gọi một vì sao xa lắc
Hạnh phúc đời người
Đâu giống con thuyền bỏ neo buộc chặt
Nhốt niềm vui trong chất ngất bốn tường vôi
Hãy ban phát cho tôi một cánh mây trời
Nguồn hạnh phúc là nơi chưa định trước
Sự hiểu biết là cái không nói được
Vườn địa đàng – Ôi! Vũng nước ao tù
Nét ngọc châu là màu nâu sạm da khô
Con thiêu thân chẳng có giờ ngơi nghỉ
Bổ cày giữa đường
Mãng nghe theo lời anh tiếng chị
Nhiều nắng mưa, thành chai đá vô tri
Ôi! Nhân luân cả khối chuyện vô nghì
Dòng nước đục mê ly cò giả trá
Làm thơ đâu phải uốn câu vừa miệng cá
Giọng quốc khàn ra rã tiếng kêu hè
Ta yêu người ít nói chỉ ngồi nghe
Biết đứng dậy ra về đúng lúc

Là thi sĩ phải lắng nghe lời thúc giục
Của tình ngườị nỗi uẩn khúc của con tim
Thấy xôn xao trong vũ trụ đà lắng chìm
Trong cổ mộ, nghe nỗi niềm của đá

Mực đã khô đôi tay giờ mệt lã
Nàng Ly Tao cũng rã cánh thiên thần
Hồn bay xa trong tám cõi phù vân
Đi xa lắm - Vượt mấy từng trái đất
Các thiên thể cùng Không - Thời hòa nhập
Trong vô biên của vũ trụ khôn cùng

Ngòi bút ta, ta không thể uốn cong
Ca ngợi lũ dế trùn
Bụng chướng to vì hút máu dân
Lũ chuột tham ô đêm ngày đục khoét
Thằng dân đen da xanh xao bệnh rét
Lục lọi tìm vơ vét sạch sành sanh

Hồn ta thâm, u sầu vời vợi xây thành
Có ai người sẳn khối óc tinh anh
Để thấu được điều ta muốn nói
Tay ôm ngực, nỗi đau lên vòi vọi
Biết bao giờ dừng lại những gian truân
Ngày đi xa, ánh sáng tắt lụi dần
Ta là hiện thân của niềm đau vô cớ đó
Linh hồn ta, ngôi nhà hoang bỏ ngỏ
Sợi đau thương gom bó lại mà thành
Đời phù du là tia khói mong manh
Nếu ta chỉ là cành chùm gởi
Thôi cứ nghĩ từ xa xôi ta tới
Sống vô tri như xác đợi người chôn
Túi đựng thịt xương, không ngự trị bởi linh hồn
Kể ta chết từ khi còn non dại

Kể như ta suốt một đời ăn hại
Như thằng câm ú ớ mãi chẳng nên lời
Cam sống mòn, thừa thải dưới mặt trời
Đầu thai xuống. trót đánh rơi ngòi bút
Lỡ mất trí đành lặng câm trong tủi nhục
Nhập cuộc đùa vui trong dòng đục tanh hôi
Ôi, giờ đây, ta thật sự chết rồi
Trên cây bút bẻ đôi, nằm co quắp

Ta đã chết vì cả đời chưa lần gặp
Lương tâm người với thân phận Con Người
Dưới mồ sâu ta tức tủi khôn nguôi
Môi cay đắng chưa thốt được lời cay đắng
Ôi vô vị một quãng đời dài dẳng
Mồm cuồng điên chưa nói trắng những điên cuồng
Đêm trăng đầy, tay ngửa hứng sương tuôn
Hồn thăm thẳm giữa muôn trùng nuối tiếc
Tiếc lúc sống đã làm câm giả điếc
Chuộng bình an - Dầu tha thiết với tình người

Thượng Đế ơi! Xin Người nhận lấy tôi
Ném địa ngục hay thiên đàng cũng được
Vì không muốn ăn ngang nói ngược
Kẻ vô liêm sỉ, lũ người láo xược
Giấu lưỡi gươm, lớp nhung mượt phủ chông gai

Néro ơi! Ta réo gọi Néron ơi!
Hãy đứng dậy đến gần nơi ta ngự
Đừng xấu hổ với miệng đời bia sử
Ta yêu người vì nghĩa cử kẻ mù lòa
Choàng giùm ta bọn thi sĩ một vòng hoa
Rồi tống cổ chúng ra xa thành phố
Tán tụng láo đáng muôn đời phỉ nhổ
Vần gấm hoa, thô lỗ tiếng cười điên

Hải Chu, 04-1979


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét